Anh bỗng bật cười, kéo tay cô qua, nhìn thoáng qua rồi cúi đầu, môi anh hôn lên chỗ bị ong đốt trên cánh tay cô.
Đầu lưỡi ấm áp chạm lên cánh tay, ấm nóng đến nỗi khiến Cố Chi Nghiên bối rối, cô không hiểu nổi mạch não người đàn ông này thế nào nữa, chỉ thấy anh như đang qua loa lấy lệ với mình.
Cô muốn hất tay người đàn ông ra, nhưng không thể nào hất ra nổi, đành bất đắc dĩ nói:
"An Tĩnh Nguyên, rốt cuộc là trong đầu anh đang nghĩ gì thế?"
Người đàn ông ngẩng đầu lên, anh hơi liếm khóe môi, nhìn khuôn ngực phập phồng theo nhịp thở của cô, rôi nhìn đôi mắt long lanh như nắng xuân rực rỡ dưới ánh sáng dịu nhẹ của cô, anh bật cười, nói nhấn từng chữ:
"Muốn, làm, em
Anh cất tiếng cười trâm thấp âm u, rồi hơi dùng sức, bế ngang người phụ nữ đang đứng gần trong gang tấc lên, hùng hổ mạnh mẽ đi về phía giường tân hôn.
Cố Chi Nghiên bị bế lên bất ngờ không kịp đề phòng, cô kinh ngạc "a" lên một tiếng, chưa kịp phản ứng lại đã bị người đàn ông ném lên giường.
Giường mới nên được bày biện rất đẹp, bên dưới chiếu trúc có trải một lớp đệm mềm, lúc cô bị ném lên người còn hơi nảy lên một chút, rồi, An Tĩnh Nguyên bao phủ lấy cô, hơi thở dồn dập phả lên gương mặt cô.
Cố Chi Nghiên chợt hồi lại tinh thần, cô giơ tay lên chắn trước ngực anh, giọng nói hơi bối rối:
"Anh, anh làm gì thế, vết thương đã lành chưa?"
Mỹ nữ đang ở trong lòng, hơi thở của An Tĩnh Nguyên ngày càng gấp, anh sốt sắng nắm lấy tay cô đặt lên vết thương của anh:
"ổn mà, không tin thì em cứ sờ thử xem, không đau!"
Tay Cố Chi Nghiên đè lên vết thương của anh mà cứ thấy như mình vừa phải chạm vào con nhím hay tảng đá, vừa nhọn lại vừa cứng, dưới ánh đèn mờ nhạt, và cả tư thế lúc này, cô không thể thấy được vết thương của anh đã hết sưng thật hay chưa:
"Em không biết."
Giọng của cô hơi lúng túng, hai gò má trắng nõn mềm mại ửng hồng, An Tĩnh Nguyên cười dụ dỗ cô:
"Anh cũng không biết, hay là chúng ta thử đi rồi biết?"
Lời anh nói nóng bỏng thẳng thừng, đôi mắt anh đỏ lên, cơ thể cao to rắn chắc tỏa ra hơi thở xa lạ đàn áp cô, cơ thể Cố Chi Nghiên chợt hơi rung lên.
Cô cũng không hiểu vì sao, rõ ràng từ hồi đầu cô từng quyến rũ anh, muốn mau chóng làm vợ chồng chính thức của anh, bây giờ sắp thành sự thật rồi thì cô lại thấy hơi sợ.
Nhưng vợ chồng bắt buộc phải trải qua bước này, nên cô chẹp miệng, dùng ngón tay chọc lên ngực anh:
"Anh đi tắm đi." Đôi gò má cô vẫn còn do ửng, giọng nói run lay bẩy khẩn trương vô cùng, đáng thương như một bé mèo con bị bắt nạt, An Tĩnh Nguyên thấy vậy, giọng nói của anh như sắp bốc hỏa:
"Anh đã tắm xong ở bên ngoài từ trước rồi."
Vẻ mặt anh vội vã, Cố Chi Nghiên cũng cuống lên:
"Anh đi thổi đèn đi."
An Tĩnh Nguyên lại do dự, anh cười: "Không thể để đèn được à?”"
Cố Chi Nghiên cắn môi, đồng tử đen láy chớp chớp, cô lắc đầu, nói thật nhỏ:
"Vậy lỡ ban đêm mọi người dậy thì chẳng phải họ sẽ biết hết sao?"
An Tĩnh Nguyên nhìn gò má ửng hồng của cô, tựa như đóa hoa đào tươi đẹp, cánh hoa mỏng manh trong suốt, nhìn được cả mạch máu nhỏ dưới làn da.
Nếu mở đèn, có thể nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm của cô, sẽ khiến anh càng không thể dừng lại được.
Thế nhưng, suy nghĩ một lát thấy lời cô nói cũng đúng, hiện giờ họ vẫn đang sống chung, có khá nhiều điều bất tiện.
Thế là người đàn ông không nói lời nào với lấy cây quạt đầu giường, mạnh mẽ quạt thẳng về phía ngọn đèn dầu, trong phòng lập tức tối đen.
Bóng đen bao trùm, lúc này mọi giác quan đều được khuếch đại, Cố Chi Nghiên nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của người đàn ông, hơi thở nóng bỏng phả ra, cứ như ngọn lửa đang thiêu đốt cô.
Cô run ray bàn tay đang đặt trên ngực hơi nắm chặt lại, tuy rằng kiếp trước cô cũng từng trải qua mấy chuyện nam nữ rồi, nói chung thì lúc đi vào không có cảm giác gì hết, nhưng cô vẫn nhắc nhở người đàn ông:
"Vậy anh cẩn thận, lỡ như em..."
Cô còn chưa nói hết câu, người đàn ông đã cắn cô, anh không muốn nghe cô nói gì nữa hết, chỉ muốn mạnh bạo chứng minh bản thân.
Anh tự học mọi thứ mà chẳng cần ai dạy, hôn miệng cô, hôn tai cô, động tác vừa ngây ngô vừa gấp gáp, cứ như một con bê đang hừng hực nhiệt huyết.