Lần trước lại mặt, Tĩnh Nguyên cũng chỉ mang theo ba mươi đồng, dù sao mua các đồ vật này nọ xong thì thật sự không còn tiền, nhưng mà lần này đem số mật ong đó đi bán, có thể lo đủ một trăm hai mươi đồng.
Cố Chi Nghiên muốn An Tĩnh Nguyên tiết kiệm tiền, về sau khi cần dùng đến tiền sẽ lấy ra dùng, nhưng biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, thấy dáng vẻ nhất định phải làm của hai người bọn họ, cô cũng không năn nỉ.
"Được, đến lúc đó nói sau."
Cơm nước xong cô đi tắm rửa, cô nghĩ thầm nếu đưa sính lễ, nhà họ An đoán chừng cũng chẳng còn gì, cô nóng lòng nghĩ làm cách nào để kiếm ra tiền.
Nghĩ như vậy, việc tắm rửa bị dừng lại một lúc, đến khi cô trở vê phòng, nhìn thấy An Tĩnh Nguyên ngồi bên cạnh bàn không biết đang viết cái gì.
Thời tiết nóng bức, anh cởi trần.
Nửa thân trên lộ ra, cây bút trong tay cọ xuống mặt giấy, khiến cho các cơ bắp trên cánh tay của anh cũng động đậy. Dường như trời quá nóng, mồ hôi trên người anh theo từng bắp thịt chảy xuống.
Mà phía dưới, anh còn mặc quần đùi, loại tứ giác. Chỉ cân đối diện, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy cái ấy phồng lên...
Cố Chi Nghiên theo bản năng mím chặt môi, cô cảm thấy bản thân thật xấu xa, rõ ràng tối hôm qua mới dặn dò anh phải chú ý thân thể, nhưng lúc này cô lại nhìn chằm chằm người khác, còn nghĩ ngợi lung tung.
Đang nghĩ ngợi thì người đàn ông đang cầm bút bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang cô, ánh mắt thâm thúy cười hỏi.
"Em đang nhìn cái gì của anh vậy?”
Cố Chi Nghiên hoảng sợ, bước chân đi về phía người đàn ông kia cũng dừng lại, cô nhanh chóng che giấu nỗi lòng.
"Không có thấy cái gì đâu, anh đang viết cái gì vậy?"
An Tĩnh Nguyên buông cây bút trong tay ra, không đáp lại lời của cô.
"Không đúng, em nhìn anh, anh còn nhìn thấy em liếm mép."
Cố Chi Nghiên:...
Người đàn ông này có mắt trên đỉnh đầu sao?
Cô có liếm mép sao?
Cô chỉ là mím môi mà thôi.
Cô giả ngu phủ nhận.
"Không có, anh nhìn nhầm rồi."
Người đàn ông gấp vở lại, khóe mắt mang theo ý cười như có như không nhìn chằm chằm cô,"Không chỉ lúc nãy, trước đây em cũng thường xuyên nhìn lén tôi, đặc biệt là lúc anh không mặc quần."
Ý cười sâu xa, giống như nhìn trúng tâm tư của cô, khiến sắc mặt của Cố Chi Nghiên bỗng nhiên đỏ bừng.
Nào có ai thừa nhận mình là lưu manh đâu, cô hơi giương mắt lên, tự tin nhìn qua:
"Đâu có, em chỉ là muốn nhìn xem anh viết cái gì mà thôi, nhân tiện muốn bàn với anh một chuyện."
An Tĩnh Nguyên không ngờ cô còn có chuyện phải bàn bạc với mình, anh nheo mắt lại, lấy cuốn vở trong tay đưa qua cho cô.
"Em muốn nói với anh chuyện gì?"
Cố Chi Nghiên đi qua, sau đó cô mở cuốn vở vừa nhận ra, trên đó viết chi chít tên và số, tuy rằng cô chưa nhìn ra, nhưng cô vẫn có thể đoán được, mỗi con số được viết sau tên tương ứng với chỉ phí.
Thì ra anh có đơn giá cho một số vật phẩm.
Trong lòng cô vui mừng, không ngờ người đàn ông còn có thói quen này, cô gấp vở lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
"Bàn chuyện làm ăn, em cũng muốn kiếm chút tiền lời."
Khi cô tới trước mặt, lúc này An Tĩnh Nguyên mới nhận ra hôm nay cô tắm rửa xong dường như không mặc nội y giống tối hôm qua, áo ngủ rộng thùng thình, khung cảnh khó miêu tả kia cứ ẩn ẩn hiện hiện trước mắt anh.
Anh hơi mở miệng, giọng điệu bình tĩnh:
"Em muốn bán rau trộn hả?"
"Anh, sao anh biết?"
Cố Chi Nghiên kinh ngạc.
"Nhưng mà, cũng không nhất định phải là rau trộn, cũng có thể làm đồ muối chua hoặc là đồ ngọt, vân vân.”
"Những thứ như củ cải dưa chuột vân vân chi phí đều rẻ, cách làm cũng rất đơn giản, em xem có ổn không?"
Người đàn ông hơi đăm chiêu, Cố Chi Nghiên lại nói:
"Tại sao anh không tính toán ngay đi, chúng ta nên bán bao nhiêu mới có thể kiếm được tiền?"
"Nếu không có lãi, em sẽ suy nghĩ thêm chút nữa, chọn thứ rẻ hơn, anh thấy thế nào?”
Giọng nói của người phụ nữ văng vang bên tai, nhưng An Tĩnh Nguyên không thèm để ý, ánh mắt anh dán chặt lên người cô, xương quai xanh này, đôi chân này, và đôi mắt sáng long lanh này, sao lại động lòng người như thế.
Anh nín thở, hơi hướng ánh mắt sang một bên, nghĩ phải dỗ cô làm một chút.
Cố Chi Nghiên phát hiện cô nói một hồi lâu nhưng người đàn ông không đáp lại, giống như bị dội một chậu nước lạnh, lòng của cô nguội lạnh.
Tôi nghiêm túc cùng anh phân tích cách kiếm tiên như thế nào, nhưng anh lại không để tâm, giống như rất coi thường, thật sự làm cho người ta căm tức.
Cô chậm rãi thở dài, đặt cuốn vở lên bàn, cô khoanh tay lại, rất không thoải mái lạnh nhạt nói với người đàn ông:
An Tĩnh Nguyên, anh có ý gì vậy? Em đang nói chuyện với anh đói" An Tĩnh Nguyên chậm rãi đảo mắt, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô, cũng thấy vết tích hôm nay bị ong đốt trên cánh tay cô, đỏ đỏ, còn hơi sưng lên.