Những người già đều có một căn bệnh chung, bận rộn cả một đời, muốn để cho ba rảnh rỗi một chút, ngược lại bà đột nhiên không quen, Cố Chỉ Nghiên không nói nữa.
- "Vậy nghe anh đi."
An Tĩnh Nguyên không lo lắng cho gia đình bên này, mà ngược lại là lo lắng cho cô, bây giờ sự nghiệp vừa mới bắt đầu, anh đoán chừng sẽ có chút bận rộn, cô và hai đứa con, chắc chắn sẽ bận không qua nổi.
Suy nghĩ một lúc, anh cười nói:
- "Đợi đến lúc vào huyện, anh xem xét thời gian tìm cho em một bảo mẫu giúp em nuôi con, thế nào?"
Bọn họ vừa mới mở cửa hàng, lại làm tiệc đầy tháng, đến lúc đó còn phải thuê nhà, đâu đâu đều cần tiên, Cố Chi Nghiên làm sao có thể để anh tìm bảo mẫu, bây giờ con vẫn còn nhỏ, cũng sẽ không quấy ray như vậy, một mình cô ấy thật sự có thể làm được, đến lúc đó có thêm người đàn ông nhất định sẽ có sự giúp đỡ, cô vội vàng từ chối, nói:
- "Dùng quá nhiều tiền rồi, anh không cần tìm bảo mẫu nữa, tiết kiệm chút."
An Tĩnh Nguyên biết rằng cô muốn tiết kiệm cho mình, nhưng mà có một số thứ, một số chuyện không thể tiết kiệm được, anh cau mày, giả vờ tức giận:
- "Không phải nói là nghe anh sao? Sao bây giờ lại không nghe nữa rồi?"
Cố Chi Nghiên biết người đàn ông vì muốn tốt cho cô, nhưng hiện tại thực sự chỗ nào cũng cần dùng tiền.
- "Bây giờ mới đến, nếu như thật sự bận không chịu được, mẹ em nhất định sẽ đến giúp em, nếu như bà bận, đến lúc đó chúng ta tìm cũng không muộn."
An Tĩnh Nguyên suy nghĩ, cuối cùng không có phản bác lại cô.
Sau khi hai vợ chồng nói hết mọi chuyện, ngày thứ hai An Tĩnh Nguyên liền trở vê huyện, lúc đi còn cầm theo tư liệu nuôi ong.
Đã từng có kinh nghiệm đăng kí một lần rồi, sau khi chuẩn bị xong những thứ cần chuẩn bị, anh đem hết tất cả những tư liệu nộp lên Bộ Công Thương để đăng kí thành lập công ty, pháp nhân lần này chính là anh, nhà họ An vừa xóa được một khoản phí, anh cũng không hi vọng bọn họ sẽ chấp thuận sớm, việc đầu tiên và cấp bách nhất là tìm nhà.
May mắn thay trước đó hai vợ chồng Phương Kiến Quốc đã từng thuê nhà, cho nên anh rất nhanh liền tìm được người trung gian, sau khi An Tĩnh Nguyên nói với người trung gian về yêu cầu đối với ngôi nhà, liền cùng với Phương Kiến Quốc đi phương Bắc để nhập hàng.
Bởi vì lần đầu tiên bọn họ đã từng hợp tác với nhà cung cấp rồi, cho nên lần này mua bán tiến hành cực kì thuận lợi, vốn đoán chừng nửa tháng mới có thể làm xong mọi việc, nhưng hiện tại chỉ cần 10 ngày.
Nhân tiện thời gian còn sớm, An Tĩnh Nguyên cùng Phương Kiến Quốc đi dạo chợ đen, nói là chợ đen, nhưng thực ra bây giờ đã không còn thần bí như lúc trước nữa, nhiều người quang minh chính đại bày bán hàng lên vỉa hè, bán các loại tiểu thương phẩm, bán nhiều nhất chính là quần áo.
Màu sắc của những bộ quần áo mùa hè này dường như trang nghiêm hơn, đỏ, hồng, xanh dương, vàng, không giống như lúc trước chỉ có xám xanh, buồn tẻ như vậy, ngược lại chỉ cần nhìn thôi liên khiến người ta muốn mua rồi. An Tĩnh Nguyên vốn không định buôn bán những món hàng nhỏ này, nhưng mà tiến lên hỏi giá, phát hiện vậy mà có lời lớn, thế là không nói một lời lại tiến lên mua một lô đồ nữa,
Phương Kiến Quốc có chút lo lắng, bởi vì những loại anh mua bây giờ không thuộc phạm vị kinh doanh của bọn họ.
- "Cái này nhỡ đến lúc đó bọn họ không cho bán, còn phạt chúng ta thì làm sao?"
An Tĩnh Nguyên không lo lắng vấn đề này, những người này đã bắt đầu bày bán trên đường phố, bọn họ Sợ cái gì?
Bọn họ có cửa hàng chính quy, những món đồ này không nhất thiết phải bán trong cửa hàng, bọn họ có thể dựng quầy bên cạnh cửa hàng, hoặc là đi nơi khác bày nếu như người của Cục Công Thương thật sự tới kiểm tra, vậy thì thu dọn đồ đạc bỏ chạy.
Bây giờ mục tiêu duy nhất của anh chính là kiếm tiên, muốn cho Cố Chi Nghiên có một cuộc sống sung túc, muốn mở một con đường tươi sáng bằng phẳng trong tương lai cho những đứa trẻ, vừa nghĩ tới những điều này, anh liền cảm thấy chút việc này không tính là nguy hiểm.