Anh phải đứng lên xoay người ôm lấy đứa bé trên giường:
"Xem vẻ mặt đau khổ này, thật đáng thương, đừng vội, chờ mẹ con..."
Lời anh nói chưa xong, quay người lại thấy Cố Chi Nghiên xốc áo lên.
Anh chưa kịp mở mắt thì cảnh xuân tuyết trắng xuất hiện trước mắt anh.
Từ khi Cố Chi Nghiên mang thai đến khi sinh em bé, An Tĩnh Nguyên đã phải nhịn gần một năm.
Lúc trước rất nhiều lần anh phải tự giải quyết.
Nhưng từ cô sinh em bé xong, cô thường xuyên không để ý đến cảm giác của anh, ở trước mặt anh cởi áo.
Điều này làm cho người ta bị hấp dẫn không chịu nổi.
Cả người An Tĩnh Nguyên cứng lại, em bé trong lòng anh khóc đưa anh trở về thực tại, yết hau anh đẩy lên xuống.
Bây giờ người phụ nữ còn đang trong tháng, cho dù thật sự có ý gì cũng chỉ có thể kìm nén.
Thế nên anh nhanh chóng rời tâm mắt đi dỗ em bé.
Đương nhiên rốt cuộc cũng không có gì xảy ra.
Hai đứa bé bú sữa xong thì tỉnh lại.
Vừa thấy em bé tỉnh, Hà Lệ Xu liền đi vào, Cố Chi Nghiên cũng vội vàng trao em bé.
An Tĩnh Nguyên ở một bên căn bản không thể giúp.
Hôm nay đi Huyện về đã trễ, anh đi gọi điện thoại cho Phương Kiến Quốc.
Sau đó, nhân cơ hội lên núi một chuyến xem ong lúc trước anh nuôi.
Vào năm trước, An Tĩnh Nguyên để lại tổ ong đủ cho ong ở qua mùa đông, cho nên năm nay ong bị chết không nhiều lắm.
Lúc này đã vào tháng tư, xuân ve hoa nở, ong đã bắt đầu cho mật.
Tuy rằng mật ong không có nhiều, nhưng xem chừng có thể thu hoạch sau một tháng.
Bây giờ chuyện trong cửa hàng không bận rộn lắm, thời điểm này anh nên tạo cho mật ong của mình một "cái tên".
Anh giống như Hạ Đại Lâm, đăng ký công ty nuôi ong, muốn làm công ty nuôi dưỡng và kinh doanh ong.
Đã quyết định, An Tĩnh Nguyên sẽ không tính toán lại.
Lúc xuống núi anh phải đi tìm người chọn ngày khai trương, cũng nhân tiện cho người ta đặt tên công ty nuôi ong.
Nhưng mà bây giờ chuyện khai trương cửa hàng quan trọng hơn, chuyện tên công ty anh sẽ để Cố Chi Nghiên quyết định cuối cùng.
Cố Chi Nghiên đối với chuyện này cũng không lành nghề, cuối cùng chọn một cái tên dễ nghe một chút, để người đàn ông tối nay đi đăng ký, tránh cho người khác phát hiện bọn họ đã nuôi mật ong từ lâu, sau đó làm vài thủ thuật.
Ngày khai trương cô vẫn còn trong tháng nên cô không có cách nào qua đó, đành nói:
"Em đã nói chuyện với anh trai em rồi, ngày khai trương nhờ bọn họ hỗ trợ một chút, hẳn là không có vấn đề gì."
An Tĩnh Nguyên vốn dĩ cũng không muốn phiền anh vợ, nhưng lúc này quả thực rất cần người, cho nên anh không từ chối.
Bây giờ ngày đã định rồi, anh và Phương Kiến Quốc lại vội vàng đi in ấn tờ rơi khuyến mãi, nhân dịp trước khai trương tuyên truyền ra ngoài.
Mấy người trong đội vốn tưởng rằng An Tĩnh Nguyên nói mở cửa hàng chỉ là nói suông, ai cũng không cho là thật.
Nhưng vừa thấy tờ rơi này thì bọn họ mới biết, người này thật sự nghiêm túc.
Chính sách cũ và mới va chạm, ai cũng xem chính sách mới là không tốt.
Cái gì cho phép kinh doanh tư nhân, đây đều là yếu tố không thật.
Lỡ như đột nhiên lại bị chụp mũ nhà tư bản, vậy xong rồi.
Mọi người ai cũng không biết An Tĩnh Nguyên vậy mà âm thầm mở cửa hàng.
Vốn dĩ họ muốn khuyên nhủ, nhưng lúc này ngay cả khuyên nhủ cũng không có cơ hội, nên bọn họ bàn tán ——
"Lá gan của anh ấy thật lớn. Bây giờ anh ấy mới làm cha, sao không để tâm đến chuyện nhỏ, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó làm sao bây giờ?"
"Nhà bọn họ trong khung tư bản, ai quan tâm chính sách có thật hay không.
Tôi nghĩ lần này bọn họ sẽ gặp chuyện không may!
Đến lúc đó người ta tới nhà, vợ con không ai lo."
Triệu Khang Vân đi ngang qua, vốn dĩ anh ta không muốn nghe chuyện của An Tĩnh Nguyên, nhưng lời này trong lòng anh ta cũng hoàn toàn đồng ý.
Nhà họ An trước kia không phải chính là địa chủ sao.
Nhà địa chủ thì con cái cũng trong khung địa chủ, e là giáo dục mười mấy năm, vẫn như cũ là chó thì không thể không ăn phân.
Nghĩ cảnh đã hơn một năm nay nhà họ Triệu gặp cảnh khốn khó, bây giờ Triệu Khang Vân muốn gây sức ép cho bọn họ không mở mang buôn bán được.
Nhưng người như anh ta uống nước cũng sợ làm văng đá vào chân mình, cho nên anh ta không đối đầu với nhà họ An, chỉ chậm rãi nói:
"Mở cửa hàng hẳn là cần không ít tiền nhỉ?"
Câu hỏi đột ngột của anh ta khiến tất cả mọi người ngây ngẩn, bọn họ dường như phản ứng lại, trước đây nhà họ An rất nghèo khó, bây giờ làm có tiền mở cửa hàng?
Một số người gần gũi nhà họ Triệu nhân cơ hội này phụ họa:
"Đúng vậy, anh không nói tôi cũng không để ý. Mở cửa hàng chắc chắn cần rất nhiều tiền, bọn họ lấy tiên ở đâu ra?" "Nhà bọn họ trước kia là địa chủ, nên không phải lúc trước vẫn còn cất trữ tiền riêng chứ?"
"Cũng không phải không có khả năng này, trước kia bọn họ bị xét nhà không có ghi chép rõ ràng đúng không?”
"Cái đó không phải là phạm pháp sao, bọn họ can đảm như vậy hả?"
"Việc này bí thư chi bộ biết không?”
Triệu Khang Vân nghe mọi người đồn đoán lung tung nháy mắt thấy tâm trạng thoải mái.
Đến lúc đó xem An Tĩnh Nguyên giải thích như thế nào.