An Tĩnh Nguyên nhìn thấy điệu bộ tránh không kịp của anh ta, khóe môi cười cười, xoay người đi làm thủ tục xuất viện.
Tuy rằng đã vào tháng ba, thời tiết cũng bắt đầu ấm áp, mặc hai lớp quần áo là đủ rồi, nhưng Cố Chi Nghiên bị mọi người quấn từ đầu đến chân như bánh bao, tròn vo từ trong bệnh viện lên xe.
Lần này xuất viện, bọn họ thuê xe vận tải của khách sạn công xã, An Tĩnh Nguyên lái xe, Hầu Tú Anh và Hà Lệ Xu mỗi người ôm một em bé và Cố Chi Nghiên ngồi ở phía sau, hăng hái trở về nhà.
Trên đường trở về, Hà Lệ Xu thuận đường gọi mấy người quen biết nhà họ An buổi tối đến nhà họ An ăn cơm.
Tới buổi tối, những người khác đều đến đây, mấy người nhà Triệu Khang Vân, không thấy một ai.
Mọi người vừa ăn cơm, tùy tiện bàn tán chuyện hôm nay xảy ra ở nhà họ Triệu ——
"Cũng không phải chuyện gì to tát, Khang Nguyệt đến tuổi, không còn đọc sách, bà ta muốn cho Khang Nguyệt kết hôn, nhưng Khang Nguyệt không muốn, cho nên không thể không tức giận..."
“Anh nói cũng không hết chuyện, vốn lập gia đình cũng không có gì, nhưng bà ta tham của cải của nhà người ta, ngay cả đối phương là một lão già què quặt vẫn muốn Khang Nguyệt gả qua đó. Khang Nguyệt là một người lành lặn, sao có thể đồng ý!"
"Thực sự không hiểu nổi, bà ta chỉ là trúng gió thôi mà, sao đầu óc lại hỏng, bây giờ thì tốt rồi, tự đưa mình vào bệnh viện, không biết lần này sẽ như thế nào!"
"Cũng may, lúc trước Chi Nghiên không gả qua nhà đó, bằng không sớm hay muộn cũng bị chọc tức chết!"
Nghe những lời này, bây giờ An Tĩnh Nguyên mới biết được, thì ra hôm nay anh đụng phải Triệu Khang Vân ở bệnh viện, không phải vì anh ta đi lấy thuốc, mà là Lưu Hồng Hà lại nhập viện.
Nghe những người khác nói, lần này Lưu Hồng Hà phát bệnh so với lần trước nghiêm trọng hơn, nếu điều trị không tốt sau này toàn thân không thể cử động, rất có thể sau này sẽ phải nằm liệt trên giường.
Nhưng mà, chuyện này không liên quan gì đến nhà họ An, anh ta cũng sẽ không đi bỏ đá xuống giếng, bữa cơm này, tất cả mọi người ăn rất ngon.
Đang trong tháng mà chỉ có Hà Lệ Xu ở nhà, gia đình bên kia còn có việc phải làm, nên Hầu Tú Anh cứ hai ngày lại trở vê.
Cơ thể Cố Chi Nghiên sức khỏe tốt, hơn nữa tuổi còn trẻ, trong tháng đầu mà cơ thể phục hồi tốt, hai em bé cũng im lặng, bú no thì ngủ.
Đã có hai anh em An Tĩnh Nguyên và Hà Lệ Xu trông nom em bé, cô thật sự không vất vả gì.
An Tĩnh Nguyên thấy cô ăn được uống được, anh bớt thời gian đi một chuyến lên Huyện.
Vừa vào trong cửa hàng, nhìn thấy hàng hóa chất đầy trên kệ, toàn bộ cửa hàng được sắp xếp chỉnh tê, ngay cả giấy phép buôn bán mà anh mong mỏi cũng đã treo trên tường!
"Chúng ta thật sự có giấy phép rồi sao?"
Anh tròn mắt hỏi. Phương Kiến Quốc nhìn thấy An Tĩnh Nguyên đã biến mất mười ngày qua, bây giờ xuất hiện, anh ta cười cười:
"Đúng vậy, anh đã vài ngày không đến đây, mấy ngày trước bận rộn quá, đến chị dâu tôi cũng chưa có thời gian thăm hỏi, anh đừng tức giận nha."
Hai người cùng hợp tác, trong khoảng thời gian này An Tĩnh Nguyên bận rộn lo chuyện trong nhà nên không chú ý bên này.
Bây giờ nơi này tất cả đều đã ngay ngắn trật tự, chỉ còn chờ khai trương.
Anh vô cùng cảm kích, sao có thể tức giận?
"Tôi có gì để tức giận chứ?"
Anh cười cười:
"Tôi còn phải cám ơn anh đó. Nếu không có anh bận rộn, bây giờ cửa hàng của chúng ta sao có thể dọn xong nhanh như vậy chứ?”
Phương Kiến Quốc biết lần này đi lấy hàng, vẫn là dựa vào miệng lưỡi của An Tĩnh Nguyên.
Cái miệng của anh cũng không biết phát triển như thế nào, nói một hồi là cả đống người đồng ý bán hàng cho bọn họ, hơn nữa còn có thể trả tiền theo kỳ.
Ngay cả kỹ năng lái xe của anh cũng được tận dụng.
Đi xa nhà, Phương Kiến Quốc vốn tưởng rằng là mình mang An Tĩnh Nguyên đi ra ngoài trải đời, nhưng thực tế là An Tĩnh Nguyên mang anh ta đi trải đời.
Tóm lại ít nhiêu có anh, đi đường mới hanh thông thuận lợi.
Anh ta gãi gãi đầu:
"Bây giờ đã dọn xong, tôi đang cân nhắc hai ngày nữa đi tìm anh chọn ngày, chúng ta khi nào khai trương, phải khai trương như thế nào?"
Nếu muốn kinh doanh tư nhân thì mọi người có thể tùy tiện đặt đồ lên mặt đất coi như là khai trương.
Nhưng với bọn họ thì không giống như vậy.