Thập Niên 70 Người Vợ Ngọt Ngào

Chương 125




Làm ăn thì lúc nào làm chả được, tại sao cứ vào lúc Cố Chi Nghiên sắp sinh đến nơi rồi thì lại chạy ra ngoài tìm cái nguồn cung gì gì đó chứ.

Hầu Tú Anh vừa định há mồm mắng anh mấy câu, nhưng vừa ngước mắt lên đã thấy vẻ mặt uể oải, râu ria còn chưa cả kịp cạo, đầu đầy mồ hôi của anh, lửa giận cũng hạ xuống một chút:

"Thôi bỏ đi, con đi vào đi."

An Tĩnh Nghiên nhìn vẻ mặt bố mẹ vợ đã hòa hoãn lại, trong lòng cũng âm thầm thở phào một hơi.

Anh đi vào phòng sinh, trong phòng ngoại trừ Cố Chi Nghiên ra thì còn có hai sản phụ khác cũng đang nằm trên giường.

Mặt mũi bọn họ đều nhăn nhó như khỉ, gương mặt sắp nhăn đến mức không còn nhìn ra hình dạng gì nữa rồi.

Cố Chi Nghiên nằm trên giường trong phòng chờ sinh, vốn còn đang bình thường một chút. Thế nhưng vừa nhìn thấy An Tĩnh Nghiên tới, hình như đứa trẻ cũng cảm nhận được, đột nhiên đạp loạn khiến cô đau muốn chết, cô cũng vô thức kêu lên.

An Tĩnh Nghiên vừa nghe thấy âm thanh này, cũng lập tức cảm thấy không ổn.

Cố Chi Nghiên chảy nhiều mồ hôi đến mức tóc ướt nhẹp, môi cũng bị cô cắn rách chảy cả máu, gương mặt kia vốn rất trắng, hiện tại nhìn vào lại càng trắng bệch đi, trông có vẻ như sẽ ngất đi bất cứ lúc nào. Trái tim An Tĩnh Nghiên thít chặt, vội vàng vọt tới cạnh giường:

"Đau lắm hả?"

Cố Chi Nghiên nghe thấy anh hỏi như thế lại càng thấy đau, giọng nói cũng mang theo sự tủi hờn:

"Sao bây giờ anh mới đến chứ, đau chết mất."

An Tĩnh Nghiên biết mấy ngày vừa qua anh không ở nhà, chắc hẳn cô cũng rất sợ. Lúc này nhìn giọt lệ nơi khóe mắt cô, anh cũng cảm thấy mình không phải người:

"Đừng sợ, anh về rồi đây."

Có lẽ là vì chông đến, khiến áp lực tâm lý của Cố Chi Nghiên cũng nới lỏng được không ít:

“Anh về có ích gì chứ, cũng không giúp em giảm bớt đau đớn được."

An Tĩnh Nghiên nghĩ những chuyện khác thì anh còn chia sẻ được, nhưng việc sinh con này anh thật sự không có biện pháp:

“Anh có thể làm gì được không? Hay là em đau quá thì cứ cắn anh đi?"

Lúc này Cố Chi Nghiên mới cảm thấy đỡ hơn được một chút, nhưng nhìn thấy anh đưa cánh tay mình qua lại thấy dở khóc dở cười:

"Cắn rồi thì anh lấy gì mà dùng?”

Cô thở hắt ra một hơi, cơn đau đi qua rồi mới hỏi anh:

"Chuyện của anh thế nào rồi? Đồ vật cần thiết đã đủ hết chưa?"

An Tĩnh Nghiên gật đầu nói: "Đại đa số đều đủ rồi, có một ít hàng hóa sau này sẽ từ từ bổ sung, không cần vội."

Tất cả thuận lợi là được, bằng không thì một tháng lo lắng vừa rồi của cô chẳng khác nào công cốc.

"Vậy giấy phép kinh doanh của chúng ta đã có chưa?"

An Tĩnh Nghiên cười cười:

"Chưa có, chỉ có điều anh đã nói chuyện với Phương Kiến Quốc rồi, những việc còn lại anh ấy sẽ tự đi làm, em đừng lo lắng."

Cố Chi Nghiên vốn còn muốn hỏi tình hình mấy hôm anh đi ra ngoài, thế nhưng phần bụng dưới đột nhiên truyền tới một cơn đau quặn thắt lại.

Cái tay đang nắm lấy tay người đàn ông của Cố Chi Nghiên đột nhiên xiết chặt lại, miệng há ra phát ra một tiếng hét đau đớn.

Trước kia An Tĩnh Nghiên chỉ nghe người ta nói sinh con rất khó, anh không biết cảm giác đó như thế nào.

Nhưng bây giờ ngồi bên cạnh giường, người nằm trên giường kia là vợ anh, nhìn ngũ quan vốn xinh đẹp của cô vì đau đớn mà trở nên dữ tợn, tiếng kêu thê thảm, anh lập tức thấy hoảng loạn, bật người dậy ấn chuông đầu giường.

Cố Chi Nghiên đau đến mức không còn nghĩ được đến việc ngăn cản anh, hộ sĩ cũng nhanh chóng bước vào, An Tĩnh Nghiên nói với hộ sĩ:

"Cô xem xem cô ấy thế nào rồi?"

Một tiếng đồng hồ trước hộ sĩ vừa mới kiểm tra nội soi cho Cố Chi Nghiên, lúc đó tâng sinh môn mới mở hai ngón tay, vốn không định cho cô sinh sớm. Nhưng nhìn cô thê thảm như vậy, cô ấy lại kiểm tra cho cô một lần nữa, không ngờ đã mở thêm một ngón nữa:

"Giờ mở tận ba ngón rồi, cũng nhanh quá, nhưng cô cũng đừng kêu nữa."

"Trong bụng cô là hai đứa trẻ, phải giữ sức mới được, nếu như đói bụng thì ăn chút gì đó trước đi."