Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 177: Phiên ngoại: Tử hình.




Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Hàn Thanh Tùng thu tay lại, hừ lạnh một tiếng: “Mày nên cảm thấy may mắn vì được bắn chết.”

Nếu không từng quyền đánh tới chết!

Mặc dù Hồ Tông Ngu bị đánh không có sức hoàn thủ, rất chật vật , nhưng vẫn cười: “Hàn cục có thù tất báo, hay!” Hắn đạp Hàn Thanh Tùng năm đá, Hàn Thanh Tùng cho hắn năm quyền, hắn vạch cổ Lâm Lam, Hàn Thanh Tùng cũng cắt lại.

Hàn Thanh Tùng lạnh lùng nói: “Đáng tiếc mày chỉ có một mạng.” Không đổi được anh linh bốn vị chiến sĩ.

Hàn Thanh Tùng đứng dậy, Đại Vượng tiến lên đỡ thì anh khoát tay: “Cha không sao.” Hàn Thanh Tùng xoay người đi ra cửa nhìn Lâm Lam, cô vẫn luôn ở trước cửa khẩn trương nhìn lén mà không chịu đi băng bó vết thương.

Nhìn anh đi ra ngoài, Lâm Lam bận rộn đỡ anh, nhẹ nhàng sờ sờ nơi xương sườn anh: “Có đau hay không?”

Hàn Thanh Tùng rũ mắt nhìn cô: “Đau.”

Sắc mặt Lâm Lam khẩn trương: “Mau quay trở lại.”

Đã có công an mời bác sĩ bệnh viện, Dương Hàm mang theo một y tá đến, thuận tiện đổi thuốc cho Hồ Khải Sinh. Lâm Lam nhìn thấy vội vàng kêu đến: “Phán Phán, mau tới xem cho anh ba của tui một chút.” Cô đẩy Hàn Thanh Tùng qua, muốn vén cảnh phục của anh lên.

Hàn Thanh Tùng giữ chặt: “Không có chuyện gì.” Anh nắm cằm cô nâng lên, lộ ra vết thương trên cổ cô, mặc dù không phải rất sâu nhưng lại bị cắt nhiều lần, vết thương nổi bật trên làn da tuyết trắng nhìn thấy mà giật mình.

Dương Hàm nhíu nhíu mày: “Tui nói này Hoa Lan Hoa, bà đi dẹp phiến loạn hả?”

Lâm Lam cười cười: “Không cẩn thận làm con tin, thiếu chút nữa vinh quang rồi. May nhờ anh ba nhà tui và con cả dũng mãnh, nếu không bác sĩ như ông chỉ có thể vội đến khám nghiệm tử thi. . . . . .”

“Lâm Lam!” Hàn Thanh Tùng nhíu mày, giọng nói rõ ràng không vui.

Lâm Lam cười cười dí dỏm: “Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ.”

Dương Hàm dùng nhíp đang kẹp miếng bông sát trùng cho cô, chỗ vết cắt sâu vẫn còn rướm máu, liền lấy thuốc cầm máu bôi lên, lại dùng băng quấn một vòng. Băng vải hơi dài, hắn đưa cho Hàn Thanh Tùng, cười nói: “Hàn cục, tiện tay giữ nha.”

Lâm Lam lật mắt liếc nhìn Dương Hàm: “Ông lại nói giống như dắt chó con chứ gì?”

Thật sự cần ăn đòn mà.

Dương Hàm cười mà không nói.

Hàn Thanh Tùng đã rửa tay, chẳng qua mu bàn tay và ngón tay càng bầm tím thêm, mới được lau qua thuốc cầm máu. Anh cầm một khối băng vải lau lau tay, giơ lên băng vải kia ở một bên cổ Lâm Lam buộc lại nơ thành hình con bướm.

Anh nghiêng đầu, động tác giống như cột giày da, vẻ mặt chăm chú lại thành kính, thật giống như làm chuyện gì trang trọng lắm vậy. Buộc lại rồi, anh ngắm nghía, cảm thấy rất xứng với cô.

Dương Hàm nhìn thoáng qua, ánh mắt lặng lẽ trợn, xấu hổ không biết nói gì.

Lâm Lam cầm lấy chiếc kéo trong thùng thuốc của Dương Hàm chiếu chiếu về phía cổ, khen nói: “Tay nghề của anh ba thật tốt, khá… đẹp.”

Không cay mắt không cay mắt, thẩm mỹ của thẳng nam không có bệnh.

“Phán Phán, mau nhìn xem xương sườn của Hàn cục có phải gãy rồi không.” Lâm Lam để Hàn Thanh Tùng đứng vững, bắt đầu cởi đồng phục cảnh sát của anh, áo bông, lại muốn vén áo lót bên trong lên.

Hàn Thanh Tùng khẽ nhíu mày, nhìn nữ y tá một cái: “Cô, đi ra ngoài.”

Y tá: …

Dương Hàm cũng sửng sốt, còn chưa thấy qua người nào bá đạo như vậy đâu, y tá người ta là làm việc, ai muốn đến xem anh chứ hả?

Lâm Lam cười trộm, kể từ mấy năm trước Hàn Thanh Tùng tập thể dục buổi sáng có mấy bà tám vây xem anh, cô liền không cho phép để người khác thấy cánh tay trần, anh cũng dưỡng thành thói quen.

Y tá kia không chịu nổi khí thể của Hàn Thanh Tùng  ngoan ngoãn đi ra ngoài, trợn mắt nhìn Dương Hàm một cái: “Cũng không phải tôi lười biếng nha.”

Dương Hàm méo miệng về phía cô, anh xem xương sườn của Hàn Thanh Tùng, mang bao tay cao su, nhẹ nhàng mà chạm xuống: “Đau không?”

Hàn Thanh Tùng: “Không có cảm giác.”

Dương Hàm: anh cứ khoác lác. Anh dùng lực ấn ấn, Hàn Thanh Tùng khẽ nhíu mày, lại không la đau.

Dương Hàm: “Nếu anh cứ giày vò nữa thì xương sườn này thật sự bị gãy đấy.” Bị thương không dưỡng còn đi đánh nhau với người ta, chậc chậc, cục công an trừ cục trưởng không còn ai sao?

Lâm Lam khẩn trương lên: “Phán Phán, không sao chứ?”

Dương Hàm trêu ghẹo nói: “Không sao, anh ba của bà cường tráng giống như con la, tự khỏi là được.” Anh vẫn chỉnh xương ngay ngắn, dùng giá đỡ khung xương buộc cố định lại, tránh cho đến lúc đó khe nứt xương trở nên to hơn.

Cố định  xong anh nói với Hàn Thanh Tùng: “Dưỡng mấy ngày, đừng thể hiện.”

Hàn Thanh Tùng: “Cám ơn.”

Lâm Lam cởi bao tay của anh xuống, anh dưới cơn thịnh nộ dùng hết sức lực đánh Hồ Khải Sinh một quyền, lại dùng hết sức lực đánh Hồ Tông Ngu một trận, trên tay có bầm tím, thoạt nhìn cũng rất dọa người.

Trong nhà vệ sinh, sau khi Hàn Thanh Tùng đi La Hải Thành cho người ta mang Giang Xuân Hà cùng nữ công nhân viên chức kia ra cho bác sĩ khám, rồi trói Hồ Tông Ngu lại.

Trên mặt Hồ Tông Ngu dính máu, rút đi vẻ mặt cố ý nhu hòa dối trá, cả người vừa tàn nhẫn lại ngoan lệ, cho dù nằm trong vũng máu cũng khiếp người giống như rắn độc.

Mấy công an cảm thấy hắn bị đánh nặng như vậy chắc là không có gì,  ba người đi tới trói hắn. Ai biết đột nhiên Hồ Tông Ngu phát tác, một cước đá vào bụng Vương Khánh Phúc, đạp bay cậu ta đi.

Vương Khánh Phúc bị đạp đụng vào bệ nước, ôm bụng cả buổi cũng không hồi hồn lại được.

Đám người La Hải Thành lập tức nâng cao súng, đề phòng nhìn hắn.

Hồ Tông Ngu xem thường liếc nhìn bọn họ, giơ lên cái tay bị Hàn Thanh Tùng cắt nhìn một chút, hoàn hảo không phế bỏ toàn bộ. Hắn móc từ túi quần bên trong đùi một chai thuốc nhỏ, cắn rụng nút chai đem toàn bộ thuốc bột màu trắng rắc vào vết thương.

Thuốc bột cầm máu cấp cứu có dược hiệu nhanh, nhưng cũng vô cùng đau, hắn nhếch khóe môi nhịn năm giây, sau đó vứt chai thuốc trên mặt đất, lau khóe miệng đích máu, hướng về Đại Vượng cười cười: “Trưởng thành rồi.”

Đại Vượng ở một bên tay loay hoay gỡ hai chiếc nhẫn đao của Hồ Tông Ngu xuống, thoạt nhìn giống của Kinh Quốc Khánh, nhưng sắc bén hơn.

Cậu bé trước kia ngoan lệ nổi giận đã thối lui lại biến thành thiếu niên lãnh tĩnh đạm mạc kia.

Cậu liếc Hồ Tông Ngu tựa vào trên tường: “Giết người là cảm giác gì?”

Hồ Tông Ngu ngoắc ngoắc cậu: “Nhóc tới đây, tôi nói cho nhóc biết.”

La Hải Thành: “Đại Vượng, cẩn thận hắn lừa gạt.”

Đại Vượng cũng không sợ, cậu đi đến đứng trước mặt Hồ Tông Ngu. Lúc này cả người Hồ Tông Ngu đều là vết thương, xương sườn còn bị gãy, muốn đánh công an bình thường thì còn được, tự nhiên không uy hiếp được mình.

Cậu hỏi: “Ông ở bộ đội nhiều năm như vậy, một chút tình cảm cũng không có?”

Cha và đám người Lục Cẩm Tú là chiến hữu có tình nghĩa nhiều năm như vậy, còn có Miêu Hỉ Phát, tư lệnh Trần, sư trưởng Thiệu, năm đó tình cảm chiến hữu đơn thuần, sẽ không vì thời gian  trôi qua, cũng sẽ không vì thân phận địa vị cách xa mà biến chất.

Tại sao Hồ Tông Ngu có thể không nháy mắt giết bốn người, bốn người kia có thể cảm thấy áy náy với hắn, thậm chí nếu như là hiểu lầm sẽ làm cho cục công an đẹp mắt, sau đó thành khẩn nhận lỗi với hắn. Khi đó bọn họ nhất định sẽ thiên vị cho Hồ Tông Ngu.

Nhưng hắn chẳng những không cảm kích, lại lãnh khốc giết chết bọn họ.

Hồ Tông Ngu nhích lại gần trên tường, làm cho mình ở trước mặt Đại Vượng không đến nổi chật vật như vậy, lúc trước đùi phải của hắn bị Đại Vượng đạp một cước, hiện tại vô cùng đau đớn, sườn trái còn bị gãy hai cái xương sườn, chỉ cử động đều đau muốn chết.

“Tình cảm con người có hạn, ở trong lòng của tôi, bọn họ cũng chỉ là đá kê chân, không có tình cảm. Thậm chí. . . . . .” Hắn cười lên, nhìn Đại Vượng: “Tình cảm của tôi đối với bọn họ, còn không sâu bằng nhóc.”

Đại Vượng cũng không vì thế mà thay đổi: “Tôi không có tình cảm với ông, tôi chỉ muốn theo ông học những kỹ năng hiếm thấy mà thôi.”

“Cuối cùng không đủ duyên phận. Nếu như nhóc đi theo chúng ta, nhóc có thể lợi hại hơn.” Đứa nhỏ này thiên phú hoàn hảo hơn mình, nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy.

Đáng tiếc, cuối cùng duyên phận không đủ.

“Là càng tùy tâm sở dục không cần phải chịu tội giết người sao.” Đại Vượng nhẹ xùy một tiếng: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú giết người vô tội.”

Cậu và Hồ Tông Ngu không tiếp xúc mấy lần, cũng không cảm thấy Hồ Tông Ngu có tình cảm gì với cậu, có điều tìm không thấy vẫn tốt hơn, tóm lại nhớ kỹ sai sót .

Vào lúc cậu biết được hắn bắt Lâm Lam, ý niệm đầu tiên của Đại Vượng chính là giết hắn!

Lúc Lâm Lam, Hàn Thanh Tùng kéo dài thời gian, đồng thời cậu ở trên lầu chuẩn bị luyện tập, phải làm sao mới có thể vừa nhanh vừa ngoan vừa chuẩn xông vào, đây không phải chuyện rất dễ dàng.

Cửa sổ không phải rất lớn, Hồ Tông Ngu cũng không phải là người bình thường, phản ứng của hắn cực kỳ nhanh nhẹn, một khi cảm giác nguy hiểm, có thể sẽ lập tức giết chết Lâm Lam.

Cậu không cho phép có một chút sơ xuất nào.

Đây cũng là nguyên nhân Hàn Thanh Tùng cố tình chọc giận Hồ Tông Ngu, chọc giận hắn, để cho hắn tập trung ở trên người mình, như vậy Đại Vượng càng nắm chắc thành công hơn.

Hồ Tông Ngu cười lên, đáy mắt nhìn thẳng Đại Vượng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Giết người, cho dù là người tốt hay người xấu, cũng giống nhau. Bởi vì… người, là giống nhau, đều chỉ có một mạng quèn.”

Vẻ mặt tuấn lãng của Đại Vượng lãnh đạm: “Không, người là không giống như vậy. Mạng của ông mới là mạng quèn, mẹ tôi không phải ông có thể đổi được.”

Hồ Tông Ngu cười ha ha lên: “Nhóc muốn giết tôi.”

Đại Vượng gật đầu: “Nếu như không phải cha tôi quá chính trực, tôi đã giết ông.”

Quả thật cậu không thể nhanh chóng dễ dàng chiến thắng Hồ Tông Ngu, nhưng thời gian lâu dài, cậu nhất định có thể thắng, dù không xong cho dù lưỡng bại câu thương, cậu cũng có thể giết chết Hồ Tông Ngu!

Thậm chí cậu đã đặt sẵn chiêu thức lưỡng bại câu thương, tay mình bị thương lại có thể dùng chiếc nhẫn đao kia của Kinh Quốc Khánh quét qua cổ Hồ Tông Ngu, để cho hắn nếm thử lợi hại.

Hiện tại tỉnh táo lại, cậu biết ý của Hàn Thanh Tùng: Hồ Tông Ngu là tội phạm tử hình, nhất định phải công khai thẩm phán, công khai giết, như vậy mới có thể thể hiển rõ ràng tính uy nghiêm của chính phủ cùng cục công an.

Vừa có thể trừng phạt Hồ Tông Ngu, để hắn chịu trừng phạt đúng tội, có thể cảnh cáo người đời.

Hồ Tông Ngu nghiêm túc nhìn cậu, gật đầu: “Tôi tin.”

Người càng xem thường người khác, đối với đối thủ ngang tài ngang sức càng bội phục hơn.

“Thật muốn đàng hoàng đánh một trận với nhóc.” Hồ Tông Ngu cúi đầu nói.

Đại Vượng đứng lên, lạnh lùng nói: “Tôi không đánh nhau với kẻ địch, chỉ biết liều sống chết, hơn nữa ông không có cơ hội.”

Trước mắt Hồ Tông Ngu bị Hàn Thanh Tùng đánh cho cả người đầy máu, Đại Vượng đã không có hứng thú ra tay với hắn nữa, đứng dậy cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.

Hồ Tông Ngu quay đầu nhìn bóng lưng của cậu, cười khẽ: “Không hổ là người tôi cùng Tổ gia coi trọng.”

La Hải Thành xì một tiếng khinh miệt: “Mày cũng xứng? Hàn Vượng Quốc không cần mày vừa ý, các người những con rệp thâm độc này không xứng nhìn! Dám bắt vợ cục trưởng chúng tôi, mẹ nó sao mày xấu xa như vậy?”

Vương Khánh Phúc cuối cùng cũng từ từ đi đến đây, tiến lên một cước đạp mạnh vào bụng Hồ Tông Ngu: “Trả lại mày!”

Hồ Tông Ngu lạnh lùng trừng mắt liếc hắn: “Mày chọc tao, trước khi tao chết cũng có thể giết chết mày.”

La Hải Thành: “Đừng dài dòng với hắn, trói lại.”

Hắn tự mình động thủ, trói chắc cánh tay cùng chân Hồ Tông Ngu Liên lại, mang đến phòng giam xiềng chân, nhìn xem hắn còn có thể đạp người nữa không.

Nhớ tới bốn chiến sĩ bị Hồ Tông Ngu giết kia, La Hải thành lại hận không được một đao đâm chết hắn ta. Bây giờ hắn là đội trưởng, không được dùng hình phạt riêng, nhưng những công an khác muốn đóng cửa đánh một trận hắn cũng sẽ không quản.

Hồ Khải Sinh bị khóa ở trong phòng giam, khóc hu hu, muốn gặp mặt Hồ Tông Ngu.

Hàn Thanh Tùng hạ lệnh cho đến trước khi xử bắn, không cho bọn họ gặp mặt, cũng không cho tạm biệt Lục Kính Nhã và người nhà, để người khác cửa nát nhà tan, hắn còn muốn thấy người nhà?

Nằm mơ!

Người nhà họ Lục cũng bị nhốt trong tiểu viện cách ủy hội, cách một khoảng với cục công an, la rách cổ họng cũng sẽ không nghe thấy.

Buổi trưa Hàn Thanh Tùng tự mình thẩm vấn Hồ Khải Sinh: “Không muốn liên lụy người nhà, sớm khai báo.” Chỉ có khai báo rõ ràng, người vô tội  mới có thể được thả ra ngoài.

Hồ Khải Sinh khóc đau đớn chảy nước mắt: “Hàn cục, xin cho tôi được gặp con trai tôi, ông già tôi xin cậu, đời này tôi chưa từng van xin ai, xin cậu lần này.” Nước mắt lão tuôn đầy mặt, nước mắt chảy xuống vết thương vô cùng đau đớn thì lão cũng không có cảm giác.

Giờ phút này lão không còn là Tổ gia gì nữa, chỉ là một người cha nhớ thương con trai.

Hàn Thanh Tùng lạnh lùng nhìn lão nhưng không hề thương hại: “Ông cũng biết rơi lệ.”

Hồ Khải Sinh tan nát cõi lòng nói: “Hàn cục, ai mà không rơi lệ? Như cậu vậy con người sắt đá cũng sẽ rơi lệ, huống chi tôi một lão già chỉ muốn an ổn qua nửa đời còn lại?”

“Những chiến sĩ bị hắn giết chết còn có thể nhìn thấy cha của họ sao?” Giọng nói Hàn Thanh Tùng rét lạnh không chút tình cảm dao động: “Hồ Tông Ngu mưu toan bắt con tin đi đến Đông Dương, nếu ông không khai báo rõ ràng, ông có thể đoán được hậu quả.” Có thể vượt biển đến Nhật Bản, nhất định là có người quen Nhật Bản tiếp dẫn.

Vậy cũng không phải là tội danh đoàn thể phản động, mà là Hán gian, đặc vụ, quân bán nước.

Hồ Khải Sinh chậm rãi cúi đầu, biết cũng không có cơ hội nữa, mình tuổi một xấp dầy, con trai bị bắt, cháu gái cũng không còn cơ hội, tất cả chỉ có thể mang vào quan tài.

Lão khó nhọc nói: “Tôi khai, tôi đều khai, cầu xin cậu cho tôi nhìn con tôi một cái, để tôi nói với nó vài lời thôi.”

Lão cho tới bây giờ không nghĩ đến đời này có những lời muốn nói với con trai mà lại bất lực như thế.

Lão muốn nói cho con lão biết, lão vốn vẻ vang vì con, con thật ra rất ưu tú, lão còn muốn nói cho con lão biết, lão thật sự rất thương con hắn, trước kia đối xử nghiêm khắc với con lão như vậy cũng vì hy vọng con lão có thể không ngừng tiến đến phía trước. Lão muốn nói với con lão, lão hối hận rồi, nếu như ngay từ đầu, lão tuân thủ bổn phận làm đầu bếp, để con trai lão đàng hoàng yên ổn làm quân nhân thì tốt biết mấy.

Hàn Thanh Tùng niết niết băng vải bó tay, lạnh như băng nói: “Hồ Khải Sinh, con của ông giết bốn chiến sĩ, bắt vợ tôi làm con tin. Tôi không giết hắn ngay tại chỗ mà giữ hắn tiếp nhận công thẩm, tôi làm quân nhân đây đã là nhẫn nại lớn nhất.”

Hồ Khải Sinh khóc không thành tiếng gật đầu: “Lão hiểu, hiểu, đứa trẻ hư này…”

“Hồ Khải Sinh, không cần giả bộ, hắn do một tay ông bồi dưỡng thành.” Hàn Thanh Tùng đã mất kiên nhẫn.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau