Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 133: Chẳng lẽ sắp phất rồi?




Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Nhất thời trong lòng Lâm Lam sung sướng, anh cho cô “Thượng phương bảo kiếm” nha, nhưng ngay sau đó cô lại nghiêm mặt nói: “Anh ba, anh không được như thế. Anh không biết có rất nhiều quan chức hủ bại chính là từ người vợ bắt đầu đó sao? Bọn họ ở phía trước công chính ngay thẳng, vợ mình ở phía sau làm chuyện trái pháp luật.”

“Em có sao?” Tay phải Hàn Thanh Tùng khống chế tay lái, tay trái không nhịn được muốn sờ đầu của cô, cả người của cô ở trước mặt anh, anh chỉ cần giơ tay lên là có thể sờ, thật sự quá thuận tiện để sờ soạng.

Lâm Lam ngửa đầu liếc anh một cái: “Sao anh biết rõ em không… dĩ nhiên em sẽ không! Em đây là vợ của sĩ quan, được cục trưởng Hàn hun đúc vô cùng có tín niệm trung thành kiên định của người làm cách mạng, kiên quyết giữ vững danh dự, không làm phần tử hủ bại.”

Hàn Thanh Tùng không nhịn được khóe môi nhếch lên, không đè nén mình nữa, đưa thẳng tay to sờ lên đầu của cô: “Là một đồng chí tốt.”

Lúc đi qua trường học, bên trong truyền đến tiếng máy radio, vọng đến chính là nội dung phê bình khe hở. Ở trước cổng Hàn Thanh Tùng ở cửa ra vào vang lên tiếng chuông xe, Lâm Lam đi đến đón Tiểu Vượng.

Tiểu Vượng chạy đến: “Mẹ ơi, mau đến nghe máy radio!”

Lâm Lam cười với Hoắc Hồng Trân đi ra nghênh đón: “Trường học có máy radio nữa sao?”

Hoắc Hồng Trân cười lên: “Là Thẩm Ngộ cùng Vượng Quân lắp ráp cho chúng ta, trong huyện cùng địa khu trạm radio cũng có thể thu được, nghe rất rõ.”

Lâm Lam nghe ngóng, thật đúng là vậy: “Thật không tệ nha. Mua thêm nhiều linh kiện một chút, để cho bọn họ lắp ráp thêm vài cái.” Có điều thoạt nhìn vẫn còn rất đơn sơ, mình tìm tấm ván gỗ, cài đặt tuyến đường linh kiện, cần chính mình hàn rồi tự lắp ráp thêm một cây ăng ten.

Cô nhìn trong chốc lát rồi tạm biệt Hoắc Hồng Trân, dẫn Tiểu Vượng về nhà.

Tiểu Vượng: “Mẹ, thứ sáu tuần trước anh ba nhỏ không có truyền thanh, hai ngày này thế nào cũng không có thư nữa, con rất nhớ anh ấy.”

Lâm Lam: “Nhất định là có trận đấu rồi, không tiện.”

“Anh ấy có trận đấu cũng sẽ viết thư kể cho con nha.” Tiểu Vượng vẫn có chút quấn quýt.

“Không có chuyện gì đâu, anh ba nhỏ có thầy cô cùng các bạn học chăm sóc, tốt lắm.” Lâm Lam an ủi bé, kể cho bé nghe chuyện hôm nay cô ở công xã đánh người.

Tiểu Vượng lập tức mắt sáng như sao: “Mẹ, mẹ thật lợi hại!”

Lâm Lam vui thích: “Đây không phải là có cha con sao, còn có các đồng chí khác nữa, nếu một chọi một mẹ sẽ không đánh để tránh bị cậu ta đánh.”

Tiểu Vượng gật đầu: “Con cũng cảm thấy vậy, sau này mẹ có tức giận thì để cho anh cả đi đánh họ. Chờ con lớn lên con liền giúp mẹ đánh.” Bé quơ quơ quả đấm nhỏ của mình.

Tiểu Vượng lớn lên thanh tú xinh đẹp hơn các anh trai, quả đấm kia trắng trắng mềm mềm ngón tay tinh tế, nhìn càng đáng yêu hơn.

Bé lại kể với Lâm Lam chuyện ở trường học, học cái gì, sau đó về đến nhà.

Mở cửa về nhà, trước cho gà vịt ngỗng chó ăn, sau đó đi đến vườn rau hái vài món trở về nấu cơm. Hôm nay Tiểu Vượng không giúp Lâm Lam thu dọn vườn rau nhưng lại cởi quần áo xuống sông đi bơi lội.

Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng thu dọn vườn rau xong, không thấy bé, liền gọi một tiếng: “Bảo bối nhỏ, về nhà nhé??”

Tiểu Vượng đáp ứng, vội vàng mặc quần áo, lấy đá cuội mò được dưới đáy sông giấu trong túi quần đem về nhà, sợ Hàn Thanh Tùng thấy.

Chờ Hàn Thanh Tùng đi nấu nước, bé chủ động nói với Lâm Lam: “Mẹ ơi, con giúp mẹ nhóm lửa nấu cơm.”

Lâm Lam: “Cám ơn anh Tiểu Vượng, con thật chu đáo.”

Tiểu Vượng biết nhóm lửa hơn Tam Vượng, Tam Vượng chân tay vụng về lại mải chơi, nhóm lửa không phải đốt cháy đầu tóc thì bôi loạn ngay cửa miệng, nếu không lại cầm cây củi cháy đốt con kiến…

Trước khi nấu cơm Lâm Lam đi ra sân đào rửa dưa muối, chỉ nghe thấy tiếng: “Lách tách, lách tách, lách tách”, cô hỏi: ” Bảo bối, con lại làm gì nữa đấy?”

Tiểu Vượng: “Mẹ, không có gì, con chơi với tảng đá thôi.”

Lâm Lam đi vào nhìn thấy bên chân bé bày biện một đống tảng đá trơn, bé đang ngồi ở đó rầu rĩ chà chà quẹt quẹt đây.

Cô hỏi: “Có thể đánh lửa không?”

Tiểu Vượng cười hì hì: “Con tìm vài khối, nhìn xem có khối nào dễ dùng hay không. Đợi lát nữa con lại tìm mấy khối nữa.”

Lâm Lam: “Mẹ nhóm lửa, con đi tìm đi.”

Ai, con lớn thật rồi. Trong tiềm thức cô vẫn nghĩ còn bé chỉ là một trẻ con, thật ra bé đã rất biết quan tâm người nhà, rất có năng lực suy nghĩ.

Lâm Lam ngồi xuống nhóm lửa, Tiểu Vượng ôm cổ của cô bẹp một tiếng hôn lên mặt cô một cái: “Mẹ con đi ra ngoài lần nữa, mẹ đừng nói với cha nha.”

Lâm Lam cười cười, vừa lúc Hàn Thanh Tùng gánh nước trở về, nghe thấy bé nói đừng nói cho cha liền liếc nhìn Tiểu Vượng một cái.

Tiểu Vượng cười hì hì giơ lên chiếc sọt nhỏ, rồi chạy ra khỏi nhà.

Hàn Thanh Tùng đổ nước vào trong lu, lúc đi ra ngoài còn nhìn Lâm Lam một cái, Lâm Lam hừ một tiếng, quay đầu không nhìn anh.

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . .”

Anh cầm hai thùng nước trong một tay, bàn tay trống kia sờ mặt cô.

Lâm Lam còn muốn quay đầu lờ anh đi, lại bị anh nắm cầm kéo trở lại: “Thẳng thắn được khoan hồng.”

Lâm Lam: “Hừ.”

Anh nhìn ánh mắt liếc giận của cô càng giống làm nũng hơn, xem ra không phải là mình làm cho cô tức giận, liền cúi đầu xuống hôn lên môi cô, rồi đi gánh nước.

Lâm Lam gọi anh: “Anh trước đi tưới rau, lúc ăn cơm sẽ gọi anh.”

Hàn Thanh Tùng đáp một tiếng, đi tưới rau. Lúc đi ngang qua bờ sông nghe thấy tiếng “Cạch cạch cạch”, đi đến gần chỉ thấy Tiểu Vượng cởi quần lộ mông nhỏ, đang đứng bên bờ sông cầm lấy mấy tảng đá lạch cạch đập vào nhau, trong tay còn có một đống cỏ khô, dường như muốn đánh lửa.

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . .” Dường như hiểu cái gì. Anh cũng không lên tiếng, đi thẳng tưới rau.

Tiểu Vượng lạch cạch không biết mấy trăm lần, cuối cùng rốt cuộc cũng tìm được hai khối khá hài lòng, phát hiện lạch cách có thể bắn ra tia lửa rất mạnh. Nhưng vẫn không thể đốt cháy cỏ khô, bé có chút sốt ruột. Lúc này Đại Vượng, Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng tan học trở về nhà, không thấy Tiểu Vượng, nghe Lâm Lam nói ở bờ sông liền đến đây xem thử.

Mạch Tuệ: “Em út, em ở đây làm gì thế? Cạch cạch cạch.”

Tiểu Vượng giơ lên ngón trỏ: “Suỵt.” Đừng để cha nghe thấy.

Ba người ngồi bên bờ sông xem Tiểu Vượng đang làm gì, chỉ thấy bé cầm lấy đá cuội đánh lửa đây.

Bé nhỏ giọng nói: “Cha không cho mang diêm, em muốn tìm cho anh cả khối đá đánh lửa.”

Đại Vượng biết Hàn Thanh Tùng muốn rèn luyện cho cậu cách sinh tồn dưới tình huống không có diêm cùng thức ăn, cho nên cũng không có câu oán hận, nhưng nhìn Tiểu Vượng quan tâm cậu như vậy thì trong lòng nóng hầm hập.

Cậu ngồi xổm xuống gẩy thử: “Những thứ này cũng không được, hai khối tảng đá cũng không tạo ra lửa.”

Tiểu Vượng gấp gáp: “Vậy làm sao bây giờ?”

Nhị Vượng: “Anh nghe trước kia đều dùng dao đánh lửa.”

Mạch Tuệ: “Còn có thể đánh lửa. Cứ như vậy dùng đầu gỗ khoan đầu gỗ, không ngừng chà xát chà xát chà xát.”

Tiểu Vượng: “Chúng ta có muốn thử một chút hay không?”

Mạch Tuệ: “Thế phải đem tay chà đến trọc da mất.”

Tiểu Vượng: “. . . . . . Được rồi. Vẫn là dùng đá đánh lửa tốt hơn.”

Đại Vượng: “Đá đánh lửa phải có lửa mạnh, hoặc ngòi dẫn lửa, có giấy diêm, ngòi lửa, không phải chỉ tảng đá thì có thể đánh lửa.”

Nhị Vượng: “Dao đánh lửa kia cha cũng không cho mang theo.” Nếu có thể mang dao đánh lửa, thế không phải không khác gì đem theo diêm sao? Còn không bằng mang dao đánh lửa đây này.

Tiểu Vượng nghe vậy rất là thất vọng: “Em đều không giúp được gì.”

Đại Vượng xoa bóp đầu của bé: “Rất hữu dụng. Em dạy anh cách tìm đá đánh lửa đi.”

Cậu đã đi bộ được hơn một năm, rất quen thuộc con đường kia, dọc đường có rừng cây gì, con sông, núi, tảng đá… đều biết rõ ràng. Lúc ban đầu cậu đi một lần phải mất sáu ngày mới có thể đến nơi, sau chỉ mất bốn năm ngày, bây giờ là hai ngày. Nếu như không mang theo lương khô, vậy cậu phải tìm kiếm cái ăn, cách tạo lửa cũng là cách sinh tồn nơi dã ngoại.

Hôm nay cậu vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, bây giờ có Tiểu Vượng dẫn dắt, trong lòng có kế hoạch rõ ràng hơn.

Nhị Vượng nói: “Anh cả, vậy cũng phải thí nghiệm trước, tránh đến lúc đó lãng phí thời gian.”

Đại Vượng gật đầu: “Về nhà ăn cơm trước đã.”

Lâm Lam đã dọn xong cơm, cười híp mắt nhìn bọn nhỏ về nhà, nháy mắt  mấy cái với Tiểu Vượng.

Tiểu Vượng cười ngồi vào bên người của cô, cũng nháy mắt mấy cái với bé, hai người với một bộ dạng giữ kín bí mật.

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . .”

Cơm nước xong bọn nhỏ cùng Lâm Lam nói một tiếng tìm Thẩm Ngộ, bọn họ muốn thí nghiệm trước, xem thử làm sao có thể nhóm lửa nơi dã ngoại. Cho dù là đá đánh lửa hay dao đánh lửa, cần thiết là cái gì, nơi dã ngoại tìm không được cái gì.

Lâm Lam lại để bọn nhỏ cứ đi, chờ bọn nhỏ đều đi hết, cô cười híp mắt nhìn Hàn Thanh Tùng: “Anh ba, vì sao anh dạy cũng không dạy, lại bảo con em không được mang diêm không mang lương khô tự mình đi bộ hơn hai trăm dặm đây hả?”

Hàn Thanh Tùng: “Đến lúc nguy hiểm không biết cũng thành biết.”

Hiện tại cũng không có nguy hiểm, vừa lúc để cho chính cậu tự mài mò học tập.

Lâm Lam đi qua ngồi ở bên cạnh anh: “Vậy anh dạy em thử xem.” Đừng tìm cô nói đánh lửa, cái này cô cũng biết vậy, nhưng khoan một ngày sợ rằng không ra lửa đây.

Hàn Thanh Tùng: “Không dạy.”

Lâm Lam: . . . . . . Giận nha, anh đắc tội với cô, anh có biết, cô rất keo kiệt không hả.

Cô hừ nhẹ: “Được rồi, nhà chúng ta nghèo rớt mồng tơi nguy hiểm đã đến nơi rồi, nhóm không được lửa làm sao nấu cơm đây.”

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . .”

Cô càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng, anh không phản bác được.

“Buổi tối dạy em.” Anh nói.

Lâm Lam liếc anh một cái: “Không nên nhắc buổi tối với em, tối nay em ngủ cùng giường với con gái.” Vừa nói cô cũng đứng dậy đi ra cửa.

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . .” Hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Bọn nhỏ đi tìm Thẩm Ngộ, sau đó lại thỉnh giáo Hàn Vĩnh Phương, cuối cùng tìm được biện pháp cho bọn họ. Đại Vượng có thể mang theo bên người một dụng cụ nhỏ bằng sắt, ví dụ như dao nhỏ hay xẻng hoặc cái gì đấy, đến lúc đó vừa có thể đào đồ vật, vừa có thể dùng để đập nện đá đánh lửa.

Đá đánh lửa có thể tìm ở trong sông ngòi, màu sắc rất nhiều, có màu đỏ sậm, màu trắng, màu đen, màu nâu thậm chí màu lam, chỉ cần đánh có thể phát ra tia lửa lớn thì đúng là nó, rất dễ nhận biết. Lúc này có vài nhà bên trong còn có dao đánh lửa, trang bị thêm đá đánh lửa.

Nghe Thẩm Ngộ phổ cập kiến thức cho bọn họ biết ở địa khu có núi lửa đã tắt, liền sinh sản ra đá đánh lửa, tảng đá chung quanh núi lửa không hoạt động bị lũ lụt cọ rửa, từ sông ngòi sẽ trôi đến những vị trí trong thôn bọn họ. Bọn nhỏ vừa nghe, đã nghĩ ngày hôm sau đi đến sông ngòi tìm đá đánh lửa cho anh cả.

Mặt khác cậu còn học được làm thể nào để thu hoạch được sợi có chất dẫn cháy ở nơi dã ngoại, trong đó cậu còn học được như thế nào từ dã ngoại thu hoạch nhưng đốt sợi tới  chất dẫn cháy, trong đó có cán của cao lương, lông măng của lá ngải cứu, cùng với sợi đay cũng có thể dùng được, nếu muốn bớt việc trước tiên có thể ở nhà chịu khó đốt than hoặc xé vải rách, hoặc dùng dây thừng nhóm lửa. Lúc dùng kê lót dưới đáy đá đánh lửa, đánh ra tia lửa liền cháy lên, dùng sợi đay dẫn cho lửa cháy thì có thể nổi lửa rồi.

Có diêm còn học thêm cái này, bà vợ của Hàn Vĩnh Phương cảm thấy ăn no rảnh rổi, còn không bằng trực tiếp mang theo diêm?

Hàn Vĩnh Phương: “Đàn bà như bà thì biết cái gì? Đây là chuyện học đánh lửa sao? Đây là cách rèn luyện ý chí của giai cấp vô sản của người làm cách mạng, để cho bọn họ học cách đối mặt với khó khăn thử thách.”

Bà hừ một tiếng: “Tôi không hiểu cái này, tôi chỉ biết các người hành hạ trẻ con.”

Mấy đứa trẻ cũng thông minh, nghe người ta vừa nói xong lại đi thí nghiệm, em dùng biện pháp này, anh dùng biện pháp kia, xem ai đốt lửa được trước. Cuối cùng tiếp thu ý kiến quần chúng, lại lựa chọn phương pháp nhanh lẹ nhất vừa dễ dàng thu hoạch nguyên vật liệu giữ lại, tất cả mọi người đều học xong.

Mặc dù Lâm Lam làm bộ tức giận với Hàn Thanh Tùng, nhưng cũng không thật sự bỏ lại một mình anh ra cửa, ở cửa lắc lư một vòng rồi trở về nhà, sau đó tận dụng mọi thứ theo sát anh hừ một tiếng.

Hàn Thanh Tùng đã im lặng cả đêm, chỉ còn lại duy nhất ý niệm trong đầu chính là sau này cho dù cô có cầu xin tha thứ thế nào mình cũng không được mềm lòng!

Chờ bọn nhỏ trở lại, Lâm Lam lập tức chuyển tâm tình từ âm u sang cười hì hì đi ra ngoài nghênh đón: “Đã về rồi? Thế nào rồi?”

Bọn nhỏ khoa tay múa chân với cô làm một tư thế chiến thắng.

Tiểu Vượng: “Ngày mai con muốn tự mình viết thư cho anh ba nhỏ.”

Bọn nhỏ hưng phấn nói nhỏ, còn sợ cha nghe thấy liền hạ thấp giọng nói xuống.

Chờ bọn nhỏ rửa mặt xong, Lâm Lam lặng lẽ nói với Đại Vượng: “Con cả, mẹ còn giữ lại cho con một miếng thịt khô.”

Đại Vượng lắc đầu, để cho cô yên tâm: “Mẹ, con có thể tìm được thức ăn.”

Lâm Lam nhìn cậu không giống nói dối, lại sợ cậu chỉ vì an ủi mình, nhưng Đại Vượng bảo đảm thật sự có biện pháp, cô an tâm.

“Tốt lắm, mẹ cũng không còn lo lắng, chỉ là hỏi thăm một chút, các con đều nhanh chóng đi ngủ đi.”

Cô trở về phòng thấy Hàn Thanh Tùng đã buông mùng xuống, cô lên giường, đắc ý nhìn anh.

Bị ánh mắt khiêu khích như vậy của cô liếc qua, Hàn Thanh Tùng nhẫn nhịn lại nhịn không được ấn cô xuống giường gạch.

Lâm Lam: “Thật xin lỗi, em không muốn học.”

Con em biết rồi!

He he.

Hàn Thanh Tùng thông cảm cô sáng mai phải dậy sớm nấu cơm, quyết định ôm cô đi ngủ sớm một chút, còn thay cô quạt quạt chiếc quạt hương bồ.

Lâm Lam đẩy tay anh ra, tỏ vẻ mình rất có cốt khí không bị hấp dẫn, mọi người mạnh ai nấy ngủ.

Ai bảo anh hà khắc như vậy, không cho con cô mang theo lương khô! Mà bộ đội đi đánh giặc, trên lưng đều cõng theo ba lô lương thực của mình đất. Hơn nữa thời kỳ khó khăn, quân Bát Lộ đều mặc áo có túi khóa trên người, bên trong còn có mì xào đấy, đói bụng còn có thể ăn một miếng. Dĩ nhiên, cô phải bỏ qua tình cảnh lúc này con mình không gặp phải nguy hiểm, Hàn Thanh Tùng vì huấn luyện năng lực sinh tồn nơi dã ngoại cho cậu bé là sự thật.

Tại sao anh không bàn bạc cùng cô, tuần tự tiến hành không được sao? Có bản lĩnh tự anh không mang theo lương thực không mang theo diêm đi một chuyến đi, không cần để con cả tự mình một mình đi như vậy chứ.

Hàn Thanh Tùng lặng yên nằm một lát, cũng không tức giận, cuối cùng chuyển người mạnh mẽ ôm cô khóa vào trong ngực.

Lâm Lam: “. . . . . .” Anh thật là không sợ nóng, anh có biết người của anh nóng thế nào không, anh nói có phải anh ham thân