[Thập Niên 70] Nàng Dâu May Mắn

Chương 4: Còn Muốn Chứng Cứ Gì Nữa? (1)




“Còn muốn chứng cứ gì nữa chứ? Chúng tôi đã bắt gặp cô và con chó họ Lương thông dâm ngay tại giường, đây chính là tác phong không đàng hoàng, nhất định phải kéo hai người đi đánh phê bình.” Thím Lý nói với Qúy Thục Hiền, bà ta còn muốn túm tay kéo Qúy Thục Hiền đứng lên.

Khi tay bà ta sắp chạm vào Qúy Thục Hiền, Qúy Thục Hiền nghiêng người về bên phải, né khỏi móng vuốt của thím Lý. Qúy Thục Hiền không nhìn thím Lý nữa, trực tiếp nhìn về phá đại đội trưởng: “Đại đội trưởng, đã là cấp trên thì nói chuyện phải chú ý đến chứng cứ, tôi rõ ràng ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt mọi người, sao lại có thể nói tôi làm chuyện gì xấu chứ.”

Ở đây nếu tác phong không chính đáng thì sẽ bị phê phán, cô cũng không thể thừa nhận tác phong của bản thân không chính đáng được. Cô gái hãm hại nguyên chủ cũng không biết là ai, bây giờ cô không có cách nào chỉ ra được bản thân bị hãm hại, cho nên chỉ có thể tạm thời giải quyến tình cảnh khốn khó trước mặt, sau đó lại tìm cơ hội truy ra người hãm hại nguyên chủ, trả lại sự trong sạch cho cô ấy. Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách thoát khỏi hiềm nghi thông dâm, giải trừ nguy cơ bị đánh phê bình.

Qúy Thục Hiền nói xong, có không ít người nhìn lại quần áo trên người cô vẫn chỉnh tề mà rơi vào suy tư, chỉ là phần lớn người vẫn nhận định cô làm chuyện bậy bạ. Thím Lý nhìn về phía Qúy Thục Hiền mà nói: “Hai người đã làm xong việc rồi, nên đã mặc quần áo vào.”

“Theo như lời thím nói, vậy thì quần áo của tôi phải nhăn nhúm mới đúng, bây giờ nếp gấp trên quần áo của tôi không nhiều, tóc cũng cột gọn gàng, đây mà giống như người vừa làm chuyện bậy xong sao?” Qúy Thục Hiền nói xong, chống tay ngồi dậy khỏi giường. Trên giường vẫn có một người đàn ông đang nằm, cô không thể tiếp tục ngồi đó được, nam nữ thụ thụ bất thân(*).

(*) “Nam nữ thụ thụ bất thân” là lễ nghi trong gia đình quyền quý, được quy định trong kinh điển của Nho giáo, dùng để chỉ việc đối xử giữa nam và nữ mà không cùng huyết thống hoặc không phải là vợ chồng.

Qúy Thục Hiền chỉ mới vừa rời khỏi giường, phía sau cô đã vâng lên một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Cô ấy nói đúng, không hề có chuyện tác phong không chính đáng.”

Qúy Thục Hiền nghe tiếng nói, xoay người nhìn về phía sau, liếc mắt một cái nhìn người đàn ông phía sau cô. Người đàn ông không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đôi mắt mang màu đen huyền chứa sự sắc bén, ngũ quan lập thể. Người đàn ông nói xong cũng rời khỏi giường, lúc hai chân vừa đứng thẳng, chân anh có chút xiêu vẹo, nhưng rất nhanh lại ổn định, đứng thẳng người trong đám người.

“Quần áo hoàn chỉnh là không thể làm chuyện bậy được, đại đội trưởng hẳn là hiểu rõ.”

Lương Thế Thông nói xong, dùng đôi mắt đen nhánh kia lạnh nhạt nhìn đại đội trưởng.

Bị Lương Thế Thông nhìn như vậy, đại đội trưởng dường như có chút chột dạ, hai mắt không dám đối diện với anh, cúi đầu nhìn xuống mặt đất.

Lương Thế Thông không nói gì, im lặng nhìn đại đội trưởng, chờ anh ta lên tiếng.

Đôi mắt của Lương Thế Thông giống như có thể nhìn thấu lòng người, bị anh nhìn, đại đội trưởng không chịu nổi áp lực, cuối cùng ngẩng đầu, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn về phía mọi người mà nói: “Lương Thế Thông và thanh niên trí thức Qúy nói rất đúng, quần áo bọn họ hoàn chỉnh cũng không làm được chuyện bậy bạ gì, mọi người giải tán đi.”

Thím Lý vừa nghe mấy lời này, lập tức buồn bực không vui, cô ta nhìn về phía đại đội trưởng: “Sao có thể giải tán như vậy chứ? Đại đội trưởng, chúng ta đã bắt được bọn họ thông dâm, bọn họ còn trốn trong một căn phòng, không phải thông dâm thì là gì chứ? Chúng ta phải bắt bọn họ lại, đánh phê bình mới được.”

Con dâu lớn của thím Lý cũng đi từ trong đám người ra, phối hợp với mẹ chồng nhà mình, nói: “Đúng vậy, đại đội trưởng nhất định phải phê bình bọn họ.”

Qúy Thục Hiền đứng trong đám người, nhìn về phía hai người đang nói chuyện: “Oan uổng cho người tốt cũng phải bị phê bình. Tôi và đồng chí Lương trong sạch, bà oan uổng chúng tôi làm chuyện xấu, cấp trên tra xét được là mấy người đổ oan cho chúng tôi, thì mấy người cũng sẽ bị phê bình.”