Lưu Nhị Cẩu nghe Lý Vượng nói xong, cười nhạo: “Cậu cứ giả vờ đi, chút lòng riêng của cậu có che dấu cũng không che dấu được đâu, ai mà biết cậu có từng mơ được ngủ với thanh niên trí thức Qúy này không? Chỉ là nằm mơ ngủ với thanh niên trí thức Qúy cũng chả sao, có lẽ một ngày nào đó cậu lại có thể được ngủ với cô ta đấy.”
“Thanh niên trí thức Qúy ngay cả con chó con nhà họ Lương cũng ngủ cùng, khẳng định sẽ không ngại ngủ với người đàn ông khác. Thanh niên trí thức Qúy, cô xem tôi thế nào? Tôi tốt hơn con chó nhà địa chủ kia nhiều, tôi là nông dân nghèo căn chính miêu hồng(*), ngủ với tôi đáng giá hơn ngủ với chó con kia nhiều, buổi tối còn dẫn cô đến căn nhà rách kia?”
(*) (căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.)
Lưu Nhị Cẩu híp mắt nhìn Qúy Thục Hiền, đôi mắt kia như muốn dán lên người Qúy Thục Hiền.
Gã đang nhìn chằm chằm Qúy Thục Hiền, Lương Thế Thông vừa tưới đất đá xong. Ầm một tiếng, thùng nước trong tay bị Lương Thế Thông ném xuống đất, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía người đàn ông: “Muốn đánh nhau?”
Đánh nhau á? Lương Thế Thông nổi tiếng ở đại đội, đánh nhau cực kỳ liều mạng, muốn đánh nhau với anh ta thì phải không sợ chết mới được.
Lưu Nhị Cẩu đúng là sợ chết, không dám đánh với Lương Thế Thông. Lương Thế Thông nói muốn đánh nhau, anh ta chỉ có thể cầu xin: “Đừng, tôi không nói nữa là được mà.”
Lưu Nhị Cẩu nói xong cúi đầu, cuốc đất, chỉ là lúc cúi đầu xuống, gã vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Chỉ là một con điếm ai cũng có thể ngủ, thế mà che chở cũng thật là chặt.”
Gã nói rất nhỏ, Qúy Thục Hiền không nghe thấy. Qúy Thục Hiền nhìn về phía Lương Thế Thông, Lương Thế thông không nhìn cô, thấy Lưu Nhị Cẩu không nói gì nữa, anh cầm lấy thùng nước tiếp tục đi gánh nước.
Lưu Nhị Cẩu yên tĩnh lại, Lý Vượng cũng không dám nói thêm mấy câu như giúp Qúy Thục Hiền làm việc, anh ta cũng cúi đầu yên lặng làm việc.
Dưới chân núi, một đám người lặng lẽ làm việc, không ai làm phiền ai. Thời gian nửa ngày trôi qua nhanh chóng.
Nửa ngày, bọn Lý Vượng đã cuốc được không ít đất, chỉ có Lý Thục Hiền, ngay cả một mét đất cũng chưa cuốc được, tay cô còn bị bong ra từng bọng mụn nước.
Thân thể này của cô yếu mềm, trước kia được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng phải làm công việc đồng áng, lần đầu tiên đi cuốc đất, thật đúng là không thể chịu nổi, mệt không nói, trên tay còn nổi cả mụn nước, đau đớn cực kỳ.
Đám Lý Vượng cuốc đất xong, thấy đã đến giờ ăn cơm, bọn họ đều bỏ việc về nhà ăn cơm.
Qúy Thục Hiền không sốt ruột rời đi, cô nhìn về phía mương nhỏ, Lương Thế Thông vẫn còn đang gánh nước. Anh phải tưới hết đất mà đám Lý Vượng cuốc xong thì mới có thể rời đi.
Qúy Thục Hiền tìm một khối đá lớn để ngồi, yên lặng nhìn Lương Thế Thông tưới đất.
Lương Thế Thông dùng khóe mắt chú ý tới Qúy Thục Hiền chưa đi, anh cũng không nói chuyện với Qúy Thục Hiền, chỉ yên lặng làm công việc của mình.
Chẳng bao lâu, anh đã tưới nước xong, dọn xô chuẩn bị về nhà. Qúy Thục Hiền thấy anh chuẩn bị về nhà, lập tức đứng lên, chạy theo.
“Đồng chí Lương.”
Đi theo phía sau Lương Thế Thông, Qúy Thục Hiền gọi tên anh.
Lúc này Lương Thế Thông dừng bước, quay đầu nhìn về phía Qúy Thục Hiền: “Có chuyện gì?”
“Ừm, nói chuyện một chút được không?” Nhìn Lương Thế Thông một cái, Qúy Thục Hiền nhanh chóng cúi đầu.