Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 2: Chương 2





Vừa mới xỏ xong giày, Đường Hồng Mân đã nghe được tiếng gọi bên ngoài, cô vội vàng cao giọng đáp lời, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.Phòng cô vừa ngủ là buồng trong, bước ra bên ngoài là gian phòng khách kiêm nhà ăn, mà lúc này, trên bàn ngoài phòng khách đã dọn sẵn cơm sáng nóng hổi, một bát canh cùng dưa muối.Mà mẹ chồng cô đang đứng bên cạnh bàn ăn, hướng về phía cô cười: “Con dậy rồi sao? Nhanh tới đây ăn cơm sáng trước đi.”“Vâng, thưa dì…… Mẹ.”Lời vừa ra khỏi miệng, Đường Hồng Mân lập tức sửa lại, cô gọi tiếng mẹ này còn hơi có chút ngượng ngùng.

Sau đó cô liếc mắt nhìn mẹ chồng một cái, cũng may mẹ chồng cô không để ý, chỉ giục cô mau ăn cơm sáng.Nhắc tới lại thấy thật trùng hợp, mẹ chồng Đường Hồng Mân cũng họ Đường.

Thậm chí ở mười mấy đời trước, bà ấy còn có thể cùng nhà mẹ đẻ Đường Hồng Mân nhấc lên một chút quan hệ thân thích.Loại quan hệ như vậy, nếu ở xã hội cũ, cũng coi như là cùng một tộc, đương nhiên tới thời điểm hiện tại, đã sớm không còn cách nghĩ đó.

Nghĩ cũng thấy đúng, một người nằm trong đội sản xuất ở nông thôn, còn một người khác đã lên huyện thành sinh sống thật lâu thật lâu, nếu nói có quan hệ huyết thống, ai tin cho được?Từ thời mẹ chồng cô còn trẻ, bố chồng cô đã mất, một mình mẹ nuôi con trai độc nhất lớn lên, mẹ goá con côi, nghĩ cũng biết sinh hoạt có bao nhiêu gian nan.Cũng may tính tình bà cứng cỏi, cho dù mấy năm sau đó trải qua biết bao khổ cực, nhưng chưa một ai nghe thấy bà kêu than, ngược lại bà còn tự nhận mình là người may mắn, bởi vì hai mẹ con bà được sống trên thành phố, ít nhất cũng có lương trợ cấp, không lo thiếu ăn thiếu mặc.Bà thường cảm tạ xã hội mới tốt đẹp, ca ngợi lãnh đạo nhà máy phúc hậu, không chỉ đơn thuần cho tiền an ủi, người ta còn hỗ trợ con trai bà, sau khi hắn tốt nghiệp cấp ba đã giao cho hắn đảm nhiệm công tác của cha hắn.


Cứ như vậy, cuộc sống nhà bà càng ngày càng tốt đẹp lên.Đúng rồi, tuy rằng nhà chồng của cô họ Hứa, nhưng mọi người lại thích gọi cô là thím Đường hơn.Thím Đường trời sinh có một khuôn mặt tươi tắn, bà ấy vừa chăm sóc cho con dâu ăn cơm sáng, vừa thuận miệng kể chuyện nhà cho cô nghe: “Nhóc con Học Quân kia chính là một hũ nút.

Hồng Mân à, con cần phải chú ý nó một chút.

Nếu con cảm thấy nó quá nhàm chán, hoặc nó nói lời gì đó không lọt tai, con cứ nói cho mẹ, để mẹ mắng nó!”Nếu hỏi thím Đường, chuyện gì làm bà đau đầu nhất? Chắc bà sẽ trả lời là chuyện bảo ban thằng con trai miệng kín như hũ nút của bà.

Cũng bởi tính tình nhàm chán của con trai bà, cho nên mới xảy ra chuyện.

Rõ ràng nhà có điều kiện không tồi, bản thân hắn cũng có công tác chính thức, thế nhưng hai mươi mấy tuổi rồi vẫn chưa có đối tượng.Cũng không phải chưa có người giới thiệu cho hắn, nhưng hơn phân nữa những cô gái đó đều không chịu nổi tính cách nhàm chán kia, dẫn tới những mối quan hệ này chỉ có khởi đầu mà không có một cái kết hạnh phúc.Mắt thấy nhà hàng xóm đã con cháu đầy đàn, một người rồi lại hai người đều cưới vợ sinh con, thím Đường gấp đến độ chờ không nổi.

Cuối cùng, sau bao đêm trằn trọc, bà ấy quyết định nhờ bạn bè thân thích tìm cho mình một nàng dâu, vì vậy mới có đám cưới ngày hôm qua.Đối với cô con dâu Đường Hồng Mân này, thím Đường thực sự cảm thấy vừa lòng.


Thật muốn tìm ra khuyết điểm, cũng không phải không có, chính là hộ khẩu của cô ở nông thôn.

Ngoại trừ điểm này ra, điểm nào bà ấy cũng thấy ổn.Diện mạo thanh tú, cần mẫn lại có năng lực, cuối cùng là có kiến thức, cô ấy đã tốt nghiệp cấp hai rồi, nhưng điều quan trọng nhất chính là tính tình cô ấy rất tốt.Nghĩ đến đây, thím Đường lại nói: “Dạo gần đây, nhà máy của Học Quân rất bận, hôm qua nó lại không xin nghỉ phép được, hôm nay chỉ có thể đi làm.

Nó cũng rất áy náy với con.

Thôi con ạ, chuyện về nhà con lại mặt ấy, con đừng có gấp, ngày mai khẳng định nó sẽ cùng con trở về.

Có điều, hiện tại cũng chỉ có thể ủy khuất cho con.”Đường Hồng Mân nuốt xuống miếng cơm trong miệng, cô cười dịu dàng đáp: “Mẹ cứ nói đùa, Học Quân cũng vì cống hiến cho nhà máy, người trong nhà con cũng biết cả.”Học Quân chính là người đàn ông vừa cưới Đường Hồng Mân, tên đầy đủ là Hứa Học Quân, hiện tại hắn đang làm trong nhà máy duy nhất của huyện.


Nhà máy đó rất nổi tiếng trong huyện và trong thành phố, tuy hắn chỉ là một nhân viên công xưởng, nhưng phúc lợi đãi ngộ rất cao.Có điều, thời gian công tác của hắn rất dài, trên cơ bản cả năm chỉ mỗi mấy ngày tết mới có thể nghỉ ngơi.Hầu hết mọi ngày trong năm hắn đều phải làm việc.

Một ngày có hai mươi tư tiếng, cũng tương ứng với ba ca làm việc trong phân xưởng.

Nếu nhận được ca đầu, công việc sẽ thoải mái hơn một ít, chỉ vất vả cho người được phân làm ca đêm, bởi vì thức đêm như vậy thực sự rất mệt mỏi..