Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 29





Lữ Thu Mai tâm tình bình tĩnh sửa lại vở bài tập trên bàn làm việc: "Quay lại thì quay lại thôi, chẳng lẽ bà Tạ phó thị trưởng phu nhân lại giúp Tạ Tiểu Ngọc đối phó nhà ta hay sao?”

"Vậy thì không.”

Quý Thục Cầm ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô không nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, nó trông còn xinh hơn cả Mạnh Thiên Đông mẹ nó, tối hôm qua nó nói sẽ tham gia đoàn nghệ thuật tìm một cán bộ làm con rể, cô đoán xem sau khi nó kết hôn xong, liệu nó có trả thù người ngày xưa đã tố cáo mẹ nó hay không?”

Một giọt mực đen đặc rơi xuống khỏi bút của Lữ Thu Mai.

Quý Thục Cầm tiếp tục: "Con trai bà là Diêu Cường vẫn luôn muốn cưới được người xinh đẹp nhất, Tạ Tiểu Ngọc nhất định phù hợp yêu cầu của nó, đợi đến khi bà trở thành mẹ chồng của Tạ Tiểu Ngọc, còn cần phải sợ nó trả thù bà hay sao?”

Lữ Thu Mai nhướng mắt nhìn Quý Thục Cầm, chế nhạo nói: "Có thể xinh đẹp bao nhiêu, con trai tôi mắt nhìn cao, tiêu chuẩn đoàn nghệ thuật của mấy người, con trai tôi không nhìn vào mắt.”

Quý Thục Cầm cười nói: “Đến khi bà nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, sẽ không hỏi những câu ngu ngốc như vậy nữa."

Mẹ của Hứa Xương, Triệu Hương, vừa được bổ nhiệm làm giáo viên thay thế tạm thời cho trường, bà chưa quen thuộc với người đứng đầu ở đây.

Nghe thấy trong văn phòng đang thảo luận thấp thoáng cái tên "Tạ Tiểu Ngọc", nên bà nấp sau cánh cửa nghe một lúc.

Nghe xong không kịp đợi đến khi tan làm, bịa cái cớ bếp ga ở nhà quên chưa khoá bình lại vội về nhà, nhìn thấy đứa con trai còn đang thất nghiệp.

"Mẹ kế của Tiểu Ngọc và người lúc trước tố cáo mẹ của Tiểu ngọc, hai người đang giấu Tiểu Ngọc bàn tính chuyện kết hôn của nó, con mau đi gặp Nghiêm Dặc đi.”

Hứa Xương vội vàng mặc áo khoác, chạy đến trường Đại học Công an, thì được tin tân sinh viên đã đi thực tập.

……



Trong lần huấn luyện ngoài trời này, Nghiêm Dặc vẫn như trước đứng thứ nhất, Trần Niên thứ hai, nhưng thành tích tổng thể, vẫn còn kém Nghiêm Dặc một khoảng cách xa như trước.

Cả nhóm đông người kéo xuống sông tắm, Trần Niên đánh lên gân trên cánh tay Nghiêm Dặc, sức chịu đựng của người này gần như biến thái.

Trước khi vào Đại học Công an, Nghiêm Dặc nhất định đã từng luyện tập qua, không đơn giản như việc chỉ luyện đánh quyền vài năm như cậu ta nói

Trần Niên nhướng mày: “Tôi có lẽ sắp thoát kiếp độc thân rồi, dì tôi nói sẽ giới thiệu đối tượng cho tôi.”

Nói rồi lại sờ sau đầu, tiếc là sau khi vào trường, ai cũng bình đẳng với nhau, cắt tóc ngắn cả.

Trần Niên thì không vội, nhưng người dì kia nói rằng nếu anh bỏ lỡ lần này sẽ khó mà gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy nữa.

Trong lòng Trần Niên như có con hưu đang chạy loạn, tự cố ý nói: "Tôi hỏi dì tôi cô ấy xinh đẹp thế nào, có thể xem mặt thì tốt, cậu đoán xem dì tôi trả lời ra sao?”

Nghiêm Dặc lười để ý, sau khi huấn luyện dã ngoại kết thúc, anh liền đi tìm Tạ Tiểu Ngọc.

Nhưng mấy cậu trai độc thân khác đều có hứng thú, trong số bọn họ, chỉ có mỗi Nghiêm Dặc là có đối tượng.

Bọn họ quay quanh Trần Niên, cực kỳ hâm mộ hỏi: "Ở đâu ra một cô gái xinh đẹp thế, hay dì cậu lừa cậu đi xem mắt đấy?”

Trần Niên sờ cái đầu tóc ngắn, mặt cũng hồng lên: "Dù sao dì tôi cũng nói rồi, đợi đến khi tôi gặp cô ấy rồi thì sẽ không hỏi những câu ngu ngốc như vậy nữa?"

Rốt cục là xinh đẹp đến thế nào đây?.

Mấy thanh niên trai tráng vây quanh Trần Niên, ép buộc cậu ngày mai mang bọn họ theo đi xem mắt: "Đưa bọn mình theo, nếu không hôm nay cậu đừng mong được lên bờ.”

Chỉ có Nghiêm Dặc lùi lại một bước, lên bờ mặc quần áo.