Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 240




Hà Tú Phân muốn chia hai căn nhà đó, ý của bà ta là để một căn nhà cho con gái, một căn nhà khác thì bốn con trai tự chia với nhau.

Bà ta yêu thương con gái từ khi còn nhỏ, bà ta nói: "Tôi sinh Bạch Huệ rất khó khăn, đầu tiên là khó sinh, sau đó là phòng sinh bị cháy, nếu không nhờ có tiếng khóc của Bạch Huệ, tôi chưa chắc đã sống được đến bây giờ. "

"Mấy đứa con trai đều là loại cưới vợ quên mẹ, chỉ có Bạch Huệ là hiếu thuận nhất, thường xuyên trở về bầu bạn với tôi. Lần trước bà Tiên bắt nạt tôi, mấy cha con các ông đều làm con rùa đen rúc đầu, chỉ có Bạch Huệ là xông lên bảo vệ mẹ nó!"

"Ông nói xem, tôi có thể không thương Bạch Huệ được sao, dù sao tôi cũng mặc kệ, hai căn tứ hợp viện kia phải để lại một căn cho Bạch Huệ, căn còn lại mấy anh em nó muốn chia thế nào thì tùy, bán hay cho thuê là tùy bọn họ.”

"Nếu ông không chia xong trong trước hôn lễ của tiểu Dặc, ông đừng nghĩ tới việc tham gia hôn lễ của nó!"

Nghiêm Chính Sinh thấy bạn già nhượng bộ, chỉ vì muốn phân chia tài sản trước thời hạn.

Dựa theo ý định ban đầu của ông ấy, gia sản trong nhà phải được chia đều cho năm đứa con trong nhà, nhưng Hà Tú Phân thiên vị, khăng khăng muốn chia cho con gái một căn nhà riêng.

Nghiêm Chính Sinh không còn cách nào khác, đành gọi điện thoại cho bốn con trai, lão Nhị ở bên ngoài, năm xưa vợ mâu thuẫn đến mức cạch mặt với mẹ ông ấy, nên đã nhiều năm không trở lại.

Ý của lão nhị là, bọn họ muốn chia nhà thế nào cũng được, ông ấy không có ý kiến gì cả, nhưng có một điều cần phải nói trước, sau này ông ấy chỉ bỏ tiền cho cha mẹ dưỡng già chứ sẽ không chăm sóc.

Lão Nhị còn nói: "Nếu mẹ đã thương em gái như vậy, vậy tương lai em gái và em rể chăm sóc cho mẹ khi về già đi."

Cả gia đình lão Đại và lão Tam đều tới, hai con dâu tự nhiên là có câu oán giận, nhưng Hà Tú Phân quen thiên vị con gái từ nhỏ, con trai còn chưa mở miệng, bà ta đã lôi đạo đức ra để dạy dỗ con trai.

"Con là do mẹ nuôi lớn, nhà cũng do tổ tiên truyền lại, chứ không phải do các con kiếm, mẹ muốn cho ai thì cho, các con làm con trai mà không có ý cảm kích, lại còn dám nói mẹ?"

Nghiêm lão đại, Nghiêm lão tam đều là người chính trực có tiếng ở đơn vị, tự nhiên không chịu đeo danh bất hiếu trên lưng.

Còn về nhà, bọn họ đều đã sớm được đơn vị phân nhà, tuy vợ mình bất mãn, nhưng đúng như lời Hà Tú Phân nói, đó là đồ của cha mẹ, phận làm con không thể vươn tay ra đòi, bọn họ muốn cho ai thì cho. Nghiêm lão đại, Nghiêm lão tam đều tỏ thái độ: "Chúng con nghe theo lời sắp xếp của cha mẹ."

Đến lúc này, Hà Tú Phân mới hài lòng, về phần lão Tứ, a... Ai thèm quan tâm ý kiến của lão Tứ, cho nó một phần đã là may lắm rồi, nó không cần thì thôi. Hơn nữa, hôm nay lão Tứ không trở lại.

Nghiêm Chính Sinh nói: "Nếu các con đều không ý kiến, vậy sẽ chia nhà theo ý kiến của mẹ con..."

"Con có ý kiến." Nghiêm Bình Châu bước nhanh đi từ cửa vào.

Ông ấy nhận được điện thoại của Nghiêm Chính Sinh, nói Hà Tú Phân vội vàng muốn chia nhà cho con gái. Nghiêm Bình Châu cũng thầm kết luận, em gái nuôi từ nhỏ đến lớn trong nhà không phải là em gái ruột nhà bọn họ.

A, thứ hàng giả này, còn muốn nhà của nhà họ Nghiêm?

Ông ấy lập tức xin chỉ thị của cấp trên, nói vụ án này cho Nghiêm Chính Sinh, hiện tại bên phía Tống Liêm mới xác định được ba gia đình, cũng đã thông báo đến ba gia đình có con bị đánh tráo kia.

Bên phía nhà họ Nghiêm còn chưa có chứng cứ xác nhận Nghiêm Bạch Huệ là đứa trẻ được cố tình ôm sai, nhưng có hiềm nghỉ rất lớn.

Cộng thêm Nghiêm Chính Sinh xuất thân từ người lính, lãnh đạo thượng cấp cân nhắc đến lòng trung thành của Nghiêm Chính Sinh, nghĩ ông ấy có thể bảo vệ bí mật, nên đồng ý để Nghiêm Bình Châu nói vụ án này cho Nghiêm Chính Sinh.

Thấy con trai trở lại, Nghiêm Chính Sinh nói: "Lão Tứ, con nghe cha nói..."

Nếu không phân chia tài sản theo yêu cầu của Hà Tú Phân, cái nhà này sẽ không thể bình yên nổi.

Quả nhiên, thấy Nghiêm Bình Châu phản đối, Hà Tú Phân nổi giận quát: "Con có tư cách gì phản đối, nhà không phải do con thay cha mẹ kiếm được, mẹ muốn chia nhà cho ai thì chia. Mẹ quyết định, chia hai căn nhà cho em gái con, sau này mẹ cũng không cần bốn đứa bất hiếu các con chăm sóc tuổi già nữa, cút hết cho mẹ!"

Nghiêm Bình Châu lạnh lùng nói: "Xin lỗi, nhà này là sản nghiệp tổ tiên của họ Nghiêm, mẹ không có tư cách cho con gái mẹ, chỉ có cha mới có tư cách."

Ông ấy lại quay sang nói với Nghiêm Chính Sinh: "Cha đừng vội chia nhà, con có lời muốn nói với cha."