Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 238




Minh Chi Tuệ hơi xấu hổ, chuyến này cô ấy đến đây để dự đám cưới của em trai mình, sau đó cô ấy không rời đi mà ở lại theo quân.

Nhưng cô ấy phải giải thích thế nào với em trai và Tiểu Ngọc, là mình và Mạnh Cảnh Niên không ly dị chứ?

Mạnh Cảnh Niên vén tóc mai ra sau vành tai cho cô ấy, dịu dàng nói: "Nói thật đi, em sợ bọn họ phản đối à?"

Phản đối thì không đến mức, Mạnh Cảnh Niên đã sớm nhìn ra, Nghiêm Dặc và Tiểu Ngọc đều chỉ mong anh ấy và Minh Chi Tuệ giả thành thật.

Buổi tối, Mạnh Cảnh Niên và Minh Chi Tuệ gọi Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc tới thư phòng, lấy ra một quyển sổ nhà đất ở Bắc Kinh đưa cho hai người bọn họ.

Mạnh Cảnh Niên nói: "Xem xét đến tương lai các em sẽ định cư ở Bắc Kinh, dẫn theo ba đứa bé đi thuê nhà sẽ không được an toàn cho lắm, nên ông ngoại định mua một ngôi nhà ở Bắc Kinh làm của hồi môn cho Tiểu Ngọc."

Anh ấy dừng lại trong chốc lát, ánh mắt nhìn Minh Chi Tuệ đầy ánh sáng dịu dàng, nói tiếp: "Chị họ các em không đồng ý, nói thế nào cũng phải để nhà trai chuẩn bị nhà, cô ấy sẽ mua nhà. Nhưng ông ngoại lại không đồng ý, nói không thể để chị họ các em bỏ tiền ra được."

Anh ay cười nói: "Cuối cùng bọn anh đi đến kết quả cuối cùng, anh và chị họ các em bỏ ra mỗi người một nửa, mua một căn nhà ở Bắc Kinh tặng các em làm quà cưới."

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng từ chối: "Anh ơi, sau này chúng em sẽ tự mua nhà." Qua mấy năm nữa thị trường mở cửa, cô có thể kinh doanh, cũng nhất định sẽ tự mua được nhà.

Nghiêm Dặc cũng nói: "Chị họ ơi, em không thể nhận đồ của chị được."

Mạnh Cảnh Niên và Minh Chi Tuệ liếc nhìn nhau, cũng cười mắng: "Hai em im miệng đi."

Nếu bọn họ không nhận, ông ngoại sẽ rất buồn, Minh Chỉ Tuệ lại cảm thấy bất an, cô ấy vẫn muốn bồi thường cho em họ.

Tuy lần này không biết em họ thực hiện nhiệm vụ gì, nhưng em họ đã trở về trường trước kỳ nghỉ.

Thông báo bên ngoài là anh bị đuổi học xong sau đó quay trở về trường học, nhà trường cũng đưa ra lời giải thích là đã điều tra lại trường hợp của anh, Nghiêm Dặc bị người ta hiểu lầm, anh gọi điện thoại ra nước ngoài là để giúp đỡ một đứa trẻ bị nhận nuôi mang đi, nhà trường đã liên hệ xác minh với bên đại sứ quán và người ở nước ngoài.

Hơn nữa, công an đã trả lại năm món đồ cổ được Minh Chi Tuệ cho mượn kia, Minh Chi Tuệ hỏi về sau có cần nữa không? Vị cục trưởng tên là Tổng Liêm đó nói vụ án đồ cổ tạm thời chấm dứt ở đây, Minh Chi Tuệ quyết định quyên tặng năm món đồ cổ cấp quốc bảo này cho viện bảo tàng.

Nhưng trong hòm vẫn còn có vàng thỏi, cô ấy chia làm ba phần, giữ lại một phần cho mình, chia hai phần còn lại cho Nghiêm Dặc và Tinh Tỉnh.

Cô ấy cười nói: "Cứ chia như vậy đi. Với lại, tiền tiết kiệm cưới vợ của anh họ em nhiều lắm, bản thân chị họ cũng có hai căn nhà ở Tô Châu, bọn chị không thiếu tiền tiêu."

Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc: "A..."

Minh Chi Tuệ đỏ bừng mặt lên, nhìn hai người có vẻ bình tĩnh, cô ấy nói: "Cái đó... chị và anh họ các em... bọn chị quyết định không ly dị nữa."

Tạ Tiểu Ngọc: "Tuyệt vời."

Nghiêm Dặc: "Ừ."

Mạnh Cảnh Niên bảo Minh Chi Tuệ đi xuống tầng dưới trước, anh ấy nghiêm túc hỏi Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc: "Hai em thành thật khai báo cho anh biết, ở thế giới song song gì đó kia, có phải chị cưới chị họ các em không?"

Anh ấy không phải là kẻ ngốc, hai người này quá bình tĩnh, giống như đã sớm biết trước kết quả, biết anh ấy và Minh Chi Tuệ sẽ giả mà thành thật, sẽ không ly dị.

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Đúng vậy, nhưng nếu bọn em nói trước, anh họ sẽ thích chị họ một cách tự nhiên không, với tính cách của anh họ, chắc chuyện này sẽ rất khó khăn?"

Mạnh Cảnh Niên hỏi kỹ về một anh khác và Minh Chi Tuệ ở thế giới song song kia, anh ấy có cùng một quan điểm với Nghiêm Dặc, anh ấy và một mình khác ở thế giới song song kia có trải nghiệm khác hẳn nhau, trải nghiệm của Minh Chi Tuệ cũng khác biệt, bọn họ đều là những cá thể độc lập.

Anh ấy hỏi: "Dạo này hai em có thường xuyên mơ thấy cuộc sống bên kia không?"

Nghiêm Dặc lắc đầu, kể từ khi gặp được hung thủ hại chết mẹ anh, anh không còn nhận được gợi ý từ bên kia nữa."

Tạ Tiểu Ngọc cũng nói cô nhìn thấy Nghiêm Dặc ở bên kia đi tìm hung thủ hại chết mẹ mình, sau đó cũng không nằm mơ nữa.

Có lẽ, hai thế giới sẽ không đồng thời xuất hiện nữa.

Ngày hai mươi sáu tháng chạp, bọn họ tổ chức hôn lễ ở nhà ông ngoại, hôn lễ được tổ chức ở trong nhà và trong sân, còn dựng rạp che nắng ở bên ngoài. Bọn họ bày tổng cộng mười hai bàn, buổi tối ông ngoại đưa hết phong bì nhận được từ người thân bạn bè cho Tạ Tiểu Ngọc.