Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 236




Anh nói: "Ông còn chưa khai tội cố tình giết người, năm năm trước, ông từng cố tình cầm đá ném chết một người phụ nữ vô tội ở Bắc Kinh, nói đến đây là ông nhớ ra rồi chứ?"

Tào Bằng Vũ giật nảy mình, chuyện này là bí mật, lúc đó ông ta trà trộn ở trong đám đông, làm xong chuyện cũng lặng lẽ rời đi, sao lại bị người biết được?

“Tôi không..."

Nghiêm Dặc ném thẳng hòn đá kia vào trên mặt ông ta, Tào Bằng Vũ lập tức bị rách trán chảy máu.

Khoảng khắc nhìn thấy hòn đá từng được mình mài sắc, ông ta không dám tin hỏi: "Cậu... tại sao cậu lại có hòn đá này?"

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh mẹ nằm ở trong vũng máu, hung thủ lại đang ở trước mặt mình, là Nghiêm Dặc không thể nào bình tĩnh được.

"Người phụ nữ ông cố tình hại chết kia, bà ấy là mẹ tôi, tôi tận mắt nhìn thấy ông ném. Tôi chỉ muốn biết, tại sao ông muốn mạng của bà ấy?"

Mới đầu Tào Bằng Vũ không chịu nói, nhưng sau mấy vòng tra hỏi, ông ta khai ra: "Tôi không biết người phụ nữ đó là ai, lần đó tôi nhận được nhiệm vụ là tìm cơ hội giết chết người phụ nữ đó, thậm chí tôi cũng không biết tên người phụ nữ đó là gì."

Nghiêm Dặc hoàn toàn sụp đổ, hiện tại anh rất muốn giết chết Tào Bằng Vũ.

"Đến tên bà ấy ông cũng không biết, mà ông có thể hại chết mẹ tôi..."

Tống Liêm vội vàng kéo Nghiêm Dặc sang bên cạnh, bảo anh bình tĩnh lại, vẫn còn thông tin chưa moi hết.

Nếu Nghiêm Dặc không nhìn thấy Tào Bằng Vũ giết chết mẹ mình vào năm năm trước, Tào Bằng Vũ tuyệt đối sẽ không khai ra vụ án giết người này.

Lãnh đạo đầu tiên của bọn họ nảy ra một sáng kiến, đó là nhằm vào những gia đình có địa vị cao trong xã hội, chờ lúc con cháu bọn họ ra đời, sẽ tráo con cháu của bọn họ từ trong bệnh viện.

Trong mấy chục năm qua, bọn họ đã đánh tráo thành công con cháu của sáu gia đình, nhưng Tào Bằng Vũ không biết gì về sáu người được chọn này.

"Năm năm trước, tôi nhận được nhiệm vụ đến Bắc Kinh giết một người phụ nữ đã bị cử báo, lúc đó tôi suy đoán, chắc người phụ nữ đáng thương đó phát hiện ra manh mối về gia đình lúc trước có con cháu bị tráo đổi, nên bị giết diệt khẩu, cũng có thể là người đó không phát hiện ra manh mối gì, nhưng chúng tôi thà giết nhầm người còn hơn để lại những mối nguy hiểm tiềm ẩn này."

Nghe đến đây, tất cả mọi mệt nhọc trong mấy ngày qua của Tống Liêm đều tan biến.

Quá hiểm ác!

Tào Bằng Vũ chỉ biết là có sáu đứa trẻ được đánh tráo ở sáu gia đình rải rác trên khắp cả nước, như vậy cô của Nghiêm Dặc... có khả năng không phải là cô ruột.

Kết hợp với lúc Hà Tú Phân sinh con gái, phòng sinh của bà ta bị cháy, tiếng trẻ con khóc đã cứu nguy cho bệnh nhân trong phòng bệnh, vậy liệu lửa này có phải là do bị người cố tình tạo ra, nhằm gây ra hỗn loạn tạo cơ hội đánh tráo đứa trẻ?

Tống Liêm tiếp tục thẩm vấn: "Vậy những đứa trẻ bị các ông đánh tráo thì sao, các ông.." vứt bỏ hay tìm gia đình nhận nuôi?

Tống Liêm không dám nghĩ thêm nữa, đúng là tạo nghiệt mà, có bắn chết loại người này cũng là hời cho bọn họ.

Tào Bằng Vũ nói, những đứa trẻ đó đều được bọn họ tìm gia đình nhận nuôi.

"Đây là thủ đoạn chúng tôi dùng để khống chế những đứa trẻ được đánh tráo kia, chờ bọn họ trưởng thành, chúng tôi sẽ đi tìm bọn họ, nói cho bọn họ biết thân phận thật của mình, để bọn họ thu thập tình báo cho chúng tôi."

"Nếu bọn họ nghe lời, chúng tôi sẽ tiếp tục giữ bí mật giúp bọn họ, còn nếu không nghe lời, chúng tôi sẽ tìm người thật trở vê. "

Với những người được hưởng thụ cuộc sống thượng lưu từ khi còn nhỏ, chợt biết mình không phải là con ruột của gia đình, cũng có thể mất đi tất cả, bọn họ đều gần như không cần phải suy nghĩ mà sẽ lập tức thỏa hiệp luôn, sau này về lâu ve dài, bọn họ càng không có cách nào quay đầu lại.

"Nhưng tôi không biết địa chỉ và tên của sáu gia đình đó, quyền hạn của tôi không đủ tư cách biết những thông tin đó, về gia đình của người phụ nữ bị giết kia, cũng chỉ là suy đoán của tôi."

Đến tháng giêng, thời tiết ở Bình thành đã rất lạnh, Nghiêm Dặc được Tống Liêm đưa trở về cổng nhà, anh chỉ cảm thấy máu trong người mình đều đã đóng băng.

Bác Tống Liêm nói, bọn họ cần xác minh thêm về thông tin này, nhưng Nghiêm Dặc dám khẳng định, Nghiêm Bạch Huệ không phải là con ruột của nhà họ Nghiêm, cũng không biết cô ruột của anh đang phải chịu khổ ở xó xin nào.

Đúng là ác độc, sao bà ta có thể mất nhân tính đến vậy.

Nhà họ Nghiêm nuôi nấng bà ta suốt mấy chục năm, cho bà ta những gì tốt nhất.

Nếu Nghiêm Bạch Huệ chọn cách thú nhận với người nhà và nhờ người nhà giúp đỡ ngay từ lần đầu tiên bị tổ chức tình báo tìm tới, Nghiêm Dặc tin tưởng người nhà họ Nghiêm là sẽ không trách đứa con gái nuôi không biết chuyện như bà ta.