Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 220




Bởi vì đại thọ sáu mươi tuổi của bà ta trở thành trò cười, đều là do Nghiêm Dặc và đối tượng của anh gây ral

Nghiêm Bạch Huệ hớn hở kể chuyện này ra, bà ta đã đi hỏi thăm rất cặn kẽ.

"Đều tại đối tượng của tiểu Dặc cả, cô ta làm mình làm mẩy đòi mua nhà ở Bắc Kinh, tiểu Dặc không có cách nào cả, đành định mang đồ cổ chị họ nó cho trộm bán ra nước ngoài lấy tiền, ai ngờ bị nhà trường phát hiện ra. Nó dám đầu cơ trục lợi văn vật, không đuổi nó thì đuổi ai!"

Hà Tú Phân lắc đầu lên án mạnh mẽ: "Mẹ đã nói đối tượng của nó là sao chổi xui xẻo, là đứa họa thủy mà, cô ta khắc cha mẹ mình xong, giờ tiểu Dặc đính hôn với cô ta, cô ta cũng khắc nốt tiểu Dặc."

Không chừng bước vào nhà họ Nghiêm, còn khắc bà nội là bà ta đây ấy chứ, Hà Tú Phân vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa. Bà ta nói: "Tuyệt đối không thể để loại phụ nữ này bước vào cửa được."

Nghiêm Bạch Huệ phát huy trí tưởng tượng của mình, suy đoán nói: "Con tiểu tiện nhân kia đòi tiểu Dặc mua nhà ở Bắc Kinh, vậy có lễ bước kế tiếp sẽ là âm ï đòi nhà họ Nghiêm chúng ta xin việc ở Bắc Kinh cho cô ta."

"Mẹ nhìn xem, cô ta mới đến Bình thành hơn một năm đã đổi ba công việc khác nhau, từ làm hậu cần ở đoàn văn công, đến làm y tá ở bệnh viện, lại chuyển từ bệnh viện sang phóng viên tòa soạn báo, như vậy chứng tỏ cô ta không phải là đứa an phận. Hai đứa nói sẽ kết hôn vào cuối năm, đoán chắc cô ta sẽ nhân lúc kết hôn, đòi chúng ta xin việc cho cô ta ở Bắc Kinh."

"Mẹ ơi, con tiểu tiện nhân đó là sao chổi xui xẻo, còn chưa bước vào cửa đã khắc mẹ, chúng ta không thể để cô ta bước vào cửa được."

Hà Tú Phân cười khẩy nói: "Còn lâu mẹ mới quản cô ta, nếu tiểu Dặc làm ầm lên, mẹ sẽ không nhận nó làm cháu nữa."

Nghiêm Chính Sinh đang nghe điện thoại ở trong phòng khách, cũng vẫn nghe được những lời châm chọc của vợ và con gái.

Nghiêm Bình Châu gọi điện thoại về nhà cho cha mình, giờ ông ấy đã biết Nghiêm Dặc bị nhà trường đuổi học, cũng biết Nghiêm Dặc vừa rời khỏi nhà con trai, con trai còn nói cháu trai đang trên đường tới nhà bọn họ.

Nghiêm Chính Sinh rất tức giận vì chuyện cháu trai bị đuổi học, nhưng dù sao đó cũng là cháu trai ruột của ông ấy.

Ông ấy bảo vợ và con gái đừng tiếp tục nghị luận nữa: "Hai người đừng nói nữa, tiểu Dặc sắp tới rồi."

"Nó tới làm gì, vừa rồi ai gọi điện thoại đến đấy?"

"Bình Châu gọi tới."

Hà Tú Phân ghét nhất là lão Tứ, bởi vì lão Tứ không kết hôn theo yêu cầu của bà ta, nếu lão Tứ không cưới Minh Quân, nó cũng sẽ không cách lòng với mẹ và em gái ruột.

Bà ta hỏi: "Bình Châu nói gì?"

Nghiêm Chính Sinh khó xử nói: "Bình Châu nhờ chúng ta tìm cho tiểu Dặc một công việc ở Bắc Kinh"

Dựa theo mối quan hệ của Nghiêm Chính Sinh, ngay cả Nghiêm Dặc bị đuổi, ông ấy vẫn có thể tìm cho anh một công việc tốt.

Hà Tú Phân vừa nghe thấy Nghiêm Dặc muốn về Bắc Kinh tìm vậy, vậy sau này chẳng phải sẽ làm bà ta tức chết hay sao.

Bà ta hét lên: "Bản thân lão Tứ không tự ló mặt đi tìm việc cho con trai nó, sao chúng ta phải ló mặt ra tìm giúp?"

Nghiêm Chính Sinh nói, lão Tứ đã giải thích rõ với ông ấy ở trong điện thoại, chức vụ của lão Tứ khá đặc thù, không tiện ra mặt nhờ người xin việc cho con trai đã phạm lỗi. Hơn nữa, vì sự nghiệp của mình, lão Tứ cũng định không nhận đứa con trai này.

Nhưng dù sao đó cũng là con ruột của mình, lão Tứ vẫn quan tâm đến con trai, nhờ ông bà nội ra mặt tìm việc làm cho Nghiêm Dặc. Yêu thương cách đời, lão Tứ không nhận con trai, nhưng ông nội bà nội không thể không nhận cháu trai.

Nghiêm Chính Sinh nghĩ đi nghĩ lại, làm theo sắp xếp của lão Tứ là cách tốt nhất.

Ông ấy nói: "Không có cách nào cả, tiểu Dặc không có công việc, đối tượng của thằng bé kiên quyết muốn từ hôn với nó, tôi đã hứa với lão Tứ sẽ tìm việc làm cho tiểu Dặc rồi."

Thực ra, cuộc điện thoại này chỉ là Nghiêm Bình Châu thuận nước đẩy thuyền lên ngọn lửa giúp con trai, chứ ông ấy không định nhờ người nhà tìm việc làm cho anh.

Nếu Nghiêm Dặc không bị ép đến bước đường cùng, sao lấy được lòng tin của nghi phạm.

Lúc này, Hà Tú Phân đã để lộ nội tâm chân thật của mình, bà ta kiên quyết không đồng ý để bạn già tìm việc làm cho Nghiêm Dặc.

Nhưng Nghiêm Chính Sinh không nghe, Nghiêm Bạch Huệ lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, nếu cha tìm việc giúp tiểu Dặc, con tiểu tiện nhân kia chắc chắn sẽ muốn lên Bắc Kinh theo, sau đó bắt đầu khắc chúng ta, phải làm thế nào bây giờ?"

Hà Tú Phân đã thầm quyết định: "Mẹ sẽ không để cha con tìm việc giúp nó đâu."...