"Tối hôm qua đôi vợ chồng Hoa kiều kia đón Tiểu Hoài đi rồi, nghe nói là người ta cho Thẩm Đại Hà hai mươi nghìn đồng. Nhưng đến sáng sớm hôm nay, Thẩm Đại Hà muốn kéo Tiếu Văn Cúc đi ly dị."
Dư Thư Phương nhanh chóng ghi chép lại: "Ly dị thì được, nhưng anh ta cũng phải chia ít nhất một nửa trong số hai mươi nghìn đồng kia cho đồng chí Tiếu chứ, dù sao cô ấy cũng là người bế đứa bé về, nuôi lớn đứa bé."
Thím bĩu môi nói: "Làm gì có chuyện Thẩm Đại Hà chia tiền, anh ta mắng Tiếu Văn Cúc vô dụng, đến con trai ruột của anh ta cũng không bảo vệ nổi bị khó sinh chết, làm hại anh ta hơn ba mươi còn chưa có con trai, không đánh chết cô ấy đã là tốt lắm rồi, muốn tiền hả? Một xu cũng không có đâu."
Đúng lúc Thẩm Đại Hà đi xuống lầu, chỉ thẳng vào mặt thím vừa nói chuyện, hung hãn uy hiếp: "Bà già chết bầm kia, bà cứ thử khua môi múa mép nữa xem, cẩn thận kẻo tôi đốt nhà bà đấy."
Tạ Tiểu Ngọc không sợ loại cọp giấy này, cô đã sớm nhìn thấu, loại đàn ông vô dụng như Thẩm Đại Hà chỉ dám bắt nạt người nhà, ức hiếp vợ con, chứ còn đi ra bên ngoài, chỉ cần người khác làm dữ lên, anh ta sẽ lập tức co vòi lại.
Cô che chở cho thím vừa nói thật kia: "Anh quá kiêu ngạo rồi đấy, những lời vừa rồi của anh đều là lời đe dọa, chúng tôi nhất định sẽ đăng bài đúng sự thật!"
Thẩm Đại Hà kinh ngạc nhìn cô, chẳng trách Hạ tiên sinh không muối tiếp xúc với phóng viên, quả là đáng ghét.
Anh ta nhớ tới lời Hạ tiên sinh căn dặn, không nhịn được nói: "Đây là chuyện của nhà tôi, đám phóng viên các cô đừng có xen vào chuyện của người khác, không được viết bài!"
Dư Thư Phương châm chọc nói: "Mấy hôm trước anh còn xin chúng tôi viết bài để được bình xét tiên tiến đấy."
"Cắt, ai lạ gì, dù sao các cô cũng không được đăng bài nữa, nếu không cẩn thận đi đường sẽ bị đánh chết đấy!"
Tạ Tiểu Ngọc cười khẩy nhìn anh ta, anh ta cũng chỉ được mỗi cái võ mồm, chứ người ác chân chính tuyệt đối sẽ không nói nhảm, còn lâu cô mới sợ loại cọp giấy vô dụng này.
Tạ Tiểu Ngọc cũng biết uy hiếp, còn có tác dụng hơn cả anh ta.
"Tôi sẽ viết đúng sự thật lời đe dọa này vào bài báo, nếu tôi và Thư Phương đi đường gặp phải chuyện øì, dù chúng tôi có bị ngã, công an sẽ tìm anh điều tra đầu tiên!"
Thẩm Đại Hà ăn mệt, quả nhiên là không nói lại phóng viên. Hơn nữa, anh ta vừa bị hội trưởng hội phụ nữ của nhà máy uy hiếp, nói nếu anh dám bắt Tiếu Văn Cúc ra đi với hai bàn tay trắng, nhà máy sẽ cho anh ta thôi việc.
Thôi việc thì thôi việc, anh ta đã có hai mươi nghìn đồng, ngay cả khi nghỉ việc ở nhà nằm ăn, cũng đủ sống đến già.
Thẩm Đại Hà hùng hùng hổ hổ rời äi.
Đám người xem náo nhiệt bị hội trưởng hội phụ nữ thuyết phục giải tán, Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đi lên nhà, căn nhà đã bị Thẩm Đại Hà đập phá ngổn ngang, trên đất vương vãi đầy mảnh vỡ phần ruột phích bằng thủy tinh.
Tiếu Văn Cúc bị đánh đến thương tích khắp người, mắt sưng vù lên không thể mở ra được.
Dư Thư Phương quét đống mảnh vỡ ruột phích tránh cho mảnh vỡ thủy tinh làm bị thương người, Tạ Tiểu Ngọc và hội trưởng hội phụ nữ đỡ Tiếu Văn Cúc ngồi dậy.
Tạ Tiểu Ngọc hỏi: "Chị Tiếu, chị nghĩ thế nào về loại người cặn bã đấy, chị vẫn chưa muốn ly dị à?"
Con trai đã bị đưa đi, giờ Tiếu Văn Cúc đã không cần phải kiêng ky sự đe dọa của Thẩm Đại Hà nữa.
Cô ấy muốn ly dị, nhưng cô ấy không có công việc, trên người cũng không có một xu nào, nếu cứ thế này ly dị, cô ấy sẽ không có cả cơm tối để ăn.
Vì vậy, cô ấy đi tìm hội trưởng hội phụ nữ, muốn đòi Thẩm Đại Hà chia cho một khoản tiền để trang trải cuộc sống.
Hội trưởng hội phụ nữ căm phẫn nói: "Tôi thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào táng tận lương tâm như cậu ta. Tôi yêu cầu Thẩm Đại Hà chia cho Văn Cúc một phần mười số tiền, cũng chính là hai nghìn đồng, bằng không thì bảo em trai cậu ta trả lại công việc cho Văn Cúc, nhưng cái thằng cặn bã đó dám nói là không có tiền, nói Hoa kiều kia chỉ cho hai trăm đồng làm phí cảm ơn, còn nói mình không bán con trai."
Cái gã cặn bã đó còn nói, dù xưởng có đuổi việc anh ta, anh ta cũng sẽ không nhường công việc lại cho Tiếu Văn Cúc.
Tiếu Văn Cúc nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta đếm hai lần, hai mươi nghìn không thiếu một đồng nào."
Dư Thư Phương hận đến nghiến răng nghiến lợi, đúng lúc tòa soạn báo sắp in bài, cô sẽ viết đúng sự thật không thiếu một chữ nào!
Tạ Tiểu Ngọc nghĩ ra một cách: "Chị Tiếu, bây giờ chị đi đến đồn công an báo cảnh sát đi, rồi đi tới bệnh viện giám định thương tật, tố cáo Thẩm Đại Hà bạo hành gia đình, anh ta không trả tiền thi giam anh ta mấy tháng, tôi nghĩ giữa chọn ngồi tù và đưa tiền, anh ta sẽ chọn cho chị một khoản tiền."