Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 209




Tiên Hiểu Ngải khinh thường nói: "Hôm nay Hoa kiều chuẩn bị đi, mà giờ cô còn đòi đi phỏng vấn lần hai. Chắc giờ người ta đã dẫn con đi đến ga tàu rồi, cô còn phỏng vấn gì nữa."

Tạ Tiểu Ngoc:.…

Dư Thư Phương:...

Hai người cũng không quan tâm xem tại sao Tiên Hiểu Ngải lại biết, hai người xách túi chạy đi: "Vậy giờ chúng tôi sẽ tới đó, xem có thể đuổi kịp được không."

"Vậy nhiệm vụ đi xuống nông thôn lấy tin tiếp phải làm thế nào bây giờ?" Tiền Hiểu Ngải lo lắng đến mức giậm chân, cô ta không muốn đi xuống nông thôn, phỏng vấn những tin tức nhàm chán như thế này.

"Cô tự đi đi." Dư Thư Phương đạp xe đạp chở Tạ Tiểu Ngọc, hai người cùng đuổi tới nhà ga.

Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đuổi kịp tới ga tàu, tận mắt nhìn thấy Thẩm Diệp Hoài đi theo Hạ Lệ Văn và Tô Thụy Hương đi lên toa giường nằm.

Cửa toa tàu đã đóng lại, tàu hỏa từ từ lăn bánh, Tạ Tiểu Ngọc đuổi theo tàu hỏa gõ cửa sổ tàu, gọi: "Thẩm Diệp Hoài..."

Thẩm Diệp Hoài nhìn thấy chị gái cho mình ăn kẹo vào hôm phỏng vấn đó, vô thức đưa tay ra khỏi cửa sổ tàu: "Chị ơi, em muốn về nhà tìm mẹ..." Nhưng cậu ay cũng biết là mình không thể xuống chuyến tàu này nữa.

Tô Thụy Hương kéo Thẩm Diệp Hoài trở về khoang tàu: "Quá nguy hiểm, đúng là không có gia giáo, mau ngồi yên nào."

Tàu hỏa đã rời ga, chị gái kia cũng bị bỏ lại ở phía sau, Thẩm Diệp Hoài cúi đầu.

Vừa rồi Tô Thụy Hương cũng nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, cô ta nói với chồng: "Em trai của cô gái vừa rồi nhìn rất giống anh, hay là cô ta đổi ý, bằng lòng bán em trai cô ta cho chúng ta nhận nuôi?"

Hạ Lệ Văn cảm thấy không phải, nếu muốn bán em trai, người đó đã không gọi Thẩm Diệp Hoài.

Anh ta hỏi: "Tiểu Hoài, con biết chị gái vừa nãy à?”

Thẩm Diệp Hoài áy náy gật đầu: "Chị ấy chính là phóng viên tòa soạn báo đi tới nhà phỏng vấn hôm trước, còn cho con kẹo ăn."

Hóa ra là phóng viên, Hạ Lệ Văn cũng không muốn hỏi han thêm. Hơn nữa, anh ta thấy môi trường trong nước càng ngày càng tốt, sau khi sửa đổi nhiều chuyện sẽ có bước phát triển vượt bậc. Anh ta định trở về nước đầu tư, chuyến này trở về nước không muốn để lại nhược điểm hay tai họa ngầm nào.

Vì vậy, anh ta không thích phóng viên.

Anh nói: "Chắc là muốn đuổi theo để phỏng vấn thôi, em cũng biết đám phóng viên là những kẻ thích đào sâu đến tận cùng vấn đề mà, đúng là đáng ghét."

Tô Thụy Hương vẫn nhớ thương bé trai có ngoại hình giống chồng mình, nhưng cô ta càng nhớ cặp con gái sinh đôi của mình ở nước ngoài hơn.

Cô ta nói: "Vậy chúng ta mau trở về nước thôi."

Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương đứng ở sân ga, trơ mắt nhìn đoàn tàu chở Thẩm Diệp Hoài rời ga.

Người bên tòa soạn báo vẫn đang thúc giục đòi bản thảo, lúc trước Dư Thư Phương lấy cớ còn chưa điều tra rõ ràng để đè chuyện này xuống, giờ Hoa kiều đã mang Thẩm Diệp Hoài rời đi, trở về chắc bọn họ sẽ bị Tống Hạnh Hoa lấy cớ phê bình.

Dư Thư Phương không chạy nhanh bằng Tạ Tiểu Ngọc, cô ấy thở hổn hển đuổi kịp Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, Tiểu Hoài bị mang đi rồi, tôi nghe nói ở nước ngoài có kỹ thuật giám định huyết thống, nếu bị bọn họ phát hiện ra không phải là con ruột, Tiểu Hoài phải làm thế nào bây giờ?"

Làm thế nào?

Tạ Tiểu Ngọc vốn nghĩ đến ngày hai mươi bọn họ mới đi, đến giờ cô vẫn còn đang nghĩ cách, ai ngờ cô còn chưa nghĩ ra cách, Tiểu Hoài đã bị mang đi.

Nếu không phải chịu những khổ nạn khó có thể diễn tả thành lời ở nước ngoài, Tiểu Hoài cũng sẽ không bị hắc hóa trở thành thiếu niên điên, sau khi báo thù mẹ nuôi, suýt nữa lấy mạng đổi mạng với Cá Nhỏ.

Cô nghĩ, nếu Nghiêm Dặc ở thế giới kia thấy được tiền căn, anh nhất định sẽ nghĩ cách sửa chữa.

Bản thân cô ở đây, cũng phải nghĩ cách sửa chữa mới được.

"Chúng ta tới khu nhà ở gia đình hỏi thăm tình hình trước đã."

"Được."

Cô và Dư Thư Phương lại đi tới khu nhà ở gia đình của nhà máy dệt, muốn tìm Tiếu Văn Cúc hỏi thăm tình hình.

Lúc này, dưới khu nhà của Tiếu Văn Cúc đang tụ tập rất nhiều người, chặn cho Tạ Tiểu Ngọc không chen vào nổi, nhưng cô nghe thấy đập phá đồ đạc, còn cả tiếng khuyên can mắng chửi của hội trưởng hội phụ nữ, sau đó là tiếng kêu đau đớn vì bị đánh.

"Cái thằng Thẩm Đại Hà trời đánh này, đến tôi mà cậu cũng dám đánh à?"

Thẩm Đại Hà đánh đến đục ngầu hai mắt: "Ai bảo bà nhiều chuyện xen vào việc của người khác, ly dị, lập tức ly dị, hơn nữa tôi cũng sẽ không cho một xu nào, có bản lĩnh thì mấy người bắt tôi ngồi tù đi"

Mấy thím bác gái vây xem nói: "Ai nha, Thẩm Đại Hà đánh cả hội trưởng hội phụ nữ đến nhà hòa giải cơ à."

Tạ Tiểu Ngọc hỏi bác gái đang đứng xem ở cạnh đó là đã xảy ra chuyện gì? Mọi người mồm năm miệng mời kể rõ mọi chuyện ra.