Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 193




Bà ta nói nếu cho mình gặp Tạ Tiểu Ngọc, bà ta sẽ thú nhận động cơ gây án.

"Bác Tống suy xét kỹ chuyện này, nhờ anh hỏi ý kiến của em, anh nghĩ chắc em sẽ bằng lòng đi gặp."

"Đương nhiên là bằng lòng đi rồi."

Lúc Tạ Tiểu Ngọc sửa lại di dung cho Tạ Đông Hải, cô đã tò mò muốn biết, Qúy Thục Cầm phải hận Tạ Đông Hải đến mức nào, mới lại bổ thêm hai dao sau khi ông ta chết.

Cô cầm áo khoác nói: "Vậy chúng ta đi luôn äi."

Nghiêm Dặc đạp xe đạp chở Tạ Tiểu Ngọc đi tới cục công an thành phố, lúc này Tống Liêm vẫn còn ở đấy.

Từ lúc Qúy Thục Cầm đưa ra yêu cầu muốn gặp Tạ Tiểu Ngọc, Tống Liêm đã dùng cách thẩm vấn lạnh, nhưng Qúy Thục Cầm vẫn không chịu nói.

Ông ấy nói: " Phòng tuyến trong lòng Qúy Thục Cầm đã sắp sụp đổ rồi, bác đoán gặp cháu là phòng tuyến cuối cùng của bà ta, cháu đi gặp bà ta đi, nói øì cũng không quan trọng, dù sao tối hôm nay cũng cậy được miệng bà ta."

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, đi vào phòng thẩm vấn, Qúy Thục Cầm lúc này đã khác hẳn so với vị phu nhân nhà giàu mấy tháng trước, trông già đi rất nhiều. Bà ta nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Tiểu Ngọc bằng ánh mắt đầy oán độc, cô con gái đáng thương của bà ta đang phải cải tạo lao động ở nông trường, trong khi tiểu tiện nhân này có vẻ sống rất thoải mái.

"Cuối cùng bọn họ cũng đưa cô tới."

Tạ Tiểu Ngọc ngồi vào trên ghế đối diện bà ta, nói: "Tôi tới rồi, bà muốn nói gì thì nói đi."

Qúy Thục Cầm cười trên sự đau khổ của người khác nói: "Cô muốn biết tại sao tôi lại đâm chết Tạ Đông Hải đúng không?"

Tạ Tiểu Ngọc không để Qúy Thục Cầm dẫn dắt, cô cố tình làm ra vẻ mất kiên nhẫn, nói: "Bà gọi tôi tới đây chẳng phải là vì muốn nói cho tôi biết sao, úp úp mở mở cái gì, ngày mai tôi còn phải đi làm, bà không nói là tôi đi đấy."

Nói xong, cô thật sự đứng lên xoay người bước đi

Tạ Tiểu Ngọc muốn biết bí mật mà Qúy Thục Cầm che giấu, nhưng cô sẽ không nói điều kiện với ma quỷ.

Bà ta có thể đâm chết Tạ Đông Hải để hả giận, chứng tỏ là đã bị hắc hóa đến không phải là người bình thường. Trực giác nói cho Tạ Tiểu Ngọc biết, thỏa hiệp với loại người này sẽ không có kết quả tốt.

Hơn nữa, người phải lo lắng lúc này là Qúy Thục Cầm, mặc kệ bà ta có khai ra động cơ hay không, bà ta đều sẽ bị kết án tử hình.

Bà ta thích nói thì nói, không nói thì thôi, dù sao cô cũng không mất miếng thịt nào.

Tống Liêm đứng ở bên ngoài phòng thẩm vấn, nói với Nghiêm Dặc: "Cô vợ nhỏ nhà cháu có chiến thuật tâm lý rất tốt, bác thấy Qúy Thục Cầm sắp gọi cô ấy lại rồi. Bác phải công nhận, cô ấy không vào ngành công an quả là đáng tiếc."

Nghiêm Dặc: "Bác Tống quá khen rồi, Tiểu Ngọc thật sự muốn đi."

Tống Liêm:...

Ngay sau đó, vẻ đắc ý hoàn toàn biến mất trên mặt Qúy Thục Cầm, bà ta không ngờ Tạ Tiểu Ngọc thật sự muốn đi.

Bà ta ngẫm thấy cũng đúng, Tạ Tiểu Ngọc có thể đoạn tuyệt quan hệ với cha ruột là Phó thị trưởng, thì sao có thể tò mò muốn biết lý do tại sao bà ta đâm chết Tạ Đông Hải?

Bây giờ bà ta đã không còn cơ hội sống, nên muốn dùng bí mật này để mưu cầu lợi ích cho Quý Hương Hàn.

Trước khi bị bắt, bà ta vốn muốn đến nông trường nói bí mật này cho Quý Hương Hàn, để sau khi cải tạo xong, cô ta có thể sử dụng bí mật này đổi chút lợi ích, đáng tiếc là còn chưa tới cửa đã bị bắt.

Qúy Thục Cầm gọi Tạ Tiểu Ngọc lại: "Cô ngồi xuống di tôi sẽ nói cho cô biết." Tạ Tiểu Ngọc lại ngôi xuống: "Nói đi."

Qúy Thục Cầm thật sự rất hận, gia đình bà ta vốn đang yên ấm, tại sao con tiểu tiện nhân này lại trở về.

Bà ta cẩn thận ngẫm lại, đều là vì công việc ở đoàn văn công, dẫn đến chuyện về sau không thể thu thập được.

Bà ta không cam lòng hỏi: "Cô có từng nghĩ tới, nếu cô không cướp công việc ở đoàn văn công với Hương Hàn, chúng ta không cần phải trở thành kẻ thù, tôi không bị buộc đi tới bước đường cùng, cha ruột của cô cũng sẽ không chết. Vậy nên mới nói, kỳ thực Tạ Đông Hải bị cô gián tiếp hại chết."

Đặc biệt là, con tiểu tiện nhân này cướp công việc ở đoàn văn công xong lại không muốn, chưa tới mấy ngày đã chuyển việc sang bệnh viện.

Tạ Tiểu Ngọc bật cười: "Đó là thứ mẹ ruột tôi để lại cho tôi, dù tôi không cần, có ném xuống biển cũng sẽ không cho bà, bà nghĩ mấy lời ngụy biện của bà sẽ làm tôi áy náy hả? Không đâu, tôi tỉnh táo lắm, tuyệt đối sẽ không để bà dắt mũi đâu."

Nếu để Quý Hương Hàn có được công việc đó, vậy sẽ có càng nhiều người bị mẹ con bọn họ hại hơn.