Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 185




Dù đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng Tạ Đông Hải vẫn là cha ruột có quan hệ huyết thống với Tạ Tiểu Ngọc.

Cha ruột chết, không có lý do gì con gái không trở về đưa tang, không chỉ Tạ Tiểu Ngọc phải về, Nghiêm Dặc đã định hôn sự với cô cũng phải đi cùng.

Chưa kể đến sinh nhật ngày mùng tám của Hà Tú Phân, đến bữa cơm trưa nay Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc cũng không ăn, Nghiêm Bình Châu lái xe đưa bọn họ ra ga tàu.

Trước khi Tạ Tiểu Ngọc tới đây, Hà Tú Phân đã lên tốt kế hoạch, muốn dùng lý do sinh nhật để giữ cháu trai ở lại.

Đây vốn là cháu trai của bà ta, cháu trai đã ly hôn thì làm sao, dù đã kết hôn cũng phải ở lại dự đại thọ sáu mươi tuổi của bà ta.

Nhưng bà ta cũng đoán được là cháu trai sẽ không ở lại, cháu trai có tính khí giống y như lão Tứ, năm đó lão Tứ không muốn vạch rõ giới hạn với vợ, bây giờ cháu trai còn quá đáng hơn cả cha mình, đặt hết trái tim ở trên người con yêu tinh kia, nào để bà nội là bà ta đây vào mắt.

Vì vậy, Hà Tú Phân định cãi nhau với cháu trai một trận, sau đó kể lể với hàng xóm ở trong đại viện, nói cháu trai bất hiếu như thế nào. Nhưng cha ruột của Tạ Tiểu Ngọc vẫn đang khỏe mạnh, sao nói chết là chết ngay được, còn chết không đúng lúc nữa chứ.

Đúng rồi, là do con nhãi kia khắc người.

Dường như những người xích mích với cô đều có kết cục không tốt, giờ cô còn khắc chết cả cha ruột của mình.

Đến cháu trai của mình Hà Tú Phân còn không thích, sao bà ta có thể thích đứa cháu dâu như Tạ Tiểu Ngọc.

Bà ta sợ Tạ Tiểu Ngọc khắc mình.

Hơn nữa, mùng tám là đại thọ sáu mươi của bà ta, nhưng cha vợ của cháu trai qua đời. Nếu bà ta tổ chức lớn, hàng xóm xung quanh chắc chắn sẽ nói nhà họ Nghiêm bọn họ không có lòng, nhà thông gia chết không đi viếng, còn bày tiệc rượu.

Hà Tú Phân ôm cả bụng lửa giận, tức giận ngồi ở nhà mắng chửi.

"Sớm không chết muộn không chết, lại chết trước ngày sinh nhật của tôi, đối tượng của Nghiêm Dặc đúng là khắc tôi mà, thế này không biết đến khi vào cửa sẽ như thế nào nữa?"

Nghiêm Chính Sinh cau mày, sống chết có số, chẳng lẽ người ta muốn chết à, nếu để hàng xóm nghe được những lời này, người ta nhất định sẽ nói cho.

Ông ấy nói: "Bà đừng nên nói vậy, dù sao đó cũng là cha vợ của Tiểu Dặc, cha vợ qua đời, nó tự nhiên phải đi về chịu tang."

"Bọn họ đã cắt đứt quan hệ rồi, cô ta không trở về cũng không sao cả, với lại bọn nó còn chưa kết hôn, Tiểu Dặc không cần phải tới đưa tang."

Hà Tú Phân càng nghĩ càng thấy mất thăng bằng: "Tôi là bà nội ruột của nó, mà lại không bằng người cha vợ đã cắt đứt quan hệ với đối tượng của nó?"

Mấy câu nói này của bà ta, tình cờ bị bà Tiền chạy tới hỏi thăm tin tức nghe được.

Hồi trước tết, bà Tiền nghe Nghiêm Bình Châu nói Nghiêm Dặc và Tiểu Ngọc chuẩn bị định ngày cưới, hôm nay nghe bọn họ tới định đi qua hỏi thăm, ai ngơ bọn họ chưa kịp ăn trưa đã vội vã rời đi.

Bà ấy sợ Hà Tú Phân lại gây khó dễ cho cháu trai, chọc cháu trai tức giận bỏ đi, vì vậy bà ấy rủ thím Lý đi qua nhà họ Nghiêm, chuẩn bị khuyên nhủ bà nội Nghiêm Dặc.

Ai ngờ vừa tới cửa, đã nghe thấy bà nội Nghiêm Dặc nói ra những lời độc ác này.

Nếu không phải chính tai nghe được, bà ấy cũng không dám tin người nhìn có vẻ giống bà nội hiền từ như Hà Tú Phân lại nói ra những lời này.

Thím Lý chống nạnh cười nhạt nói: "Thím Hà hay thật đấy, trước mặt là một kiểu, sau lưng là một kiểu, ở trước mặt chúng tôi thì nói yêu thương cháu trai như thế nào, nhưng lại ngoài sáng trong tối nói Tiểu Dặc bất hiếu, ngam ngâm ghét bỏ cháu trai, cha vợ cháu trai chết, còn không cho phép cháu trai đi đưa tang."

Tuy đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng theo quan điểm của mấy người thím Lý, người chết là lớn nhất, Nghiêm Dặc có không ở lại đón sinh nhật với bà ta, mà đi đưa tang cha vợ cũng là chuyện bình thường.

Bà Tiền thầm hiểu, nút thắt giữa Nghiêm Dặc và cô anh là nút chết không thể tháo gỡ, Hà Tú Phân thương con gái là chuyện mọi người đều biết, bà ta làm vậy là để đến lúc Nghiêm Dặc đi tìm cô mình đòi lại công bằng, sẽ dùng dư luận để tấn công anh.

Đúng là người thâm độc.

Bà Tiền là người ngay thẳng, không nhìn nổi hành động này của Hà Tú Phân, vẫn gõ cửa đi vào.

"Người chết là lớn nhất, mọi năm bà đón sinh nhật cũng có nhớ đến Tiểu Dặc đâu, sao năm nay lại khăng khăng muốn giữ thằng bé lại, bà có ý gì?"

Hà Tú Phân: "Năm nay khác mọi năm, năm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của tôi."

Bà Tiền cười lạnh nhìn bà ta, đại thọ sáu mươi thì làm sao? Từ năm bốn mươi tuổi, năm nào lão Hà cũng tổ chức sinh nhật linh đình, khoe khoang mình có nhiều con trai, nhiều cháu trai, con cháu đều hiếu thuận với bà ta.