Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 174




Mạnh Cảnh Niên nhắc nhở ông ấy: "Ông nội ơi, cháu đã mua đủ hết rồi, để ở trong tủ..."

"...A phải không, cháu mua rồi à, ông không để Mạnh Hoài Sơn trợn trừng mắt lên nhìn cháu trai mình, cái đồ không có mắt nhìn, không nhìn ra ông ấy đang lấy le à?” 

Quả nhiên hàng xóm xông tới hỏi liên tục: "Sao cháu ngoại gái tới mà ông không nói sớm, bao nhiêu tuổi rồi, lúc trước ở đâu, con bé tới đây vậy con gái ông... Ai nha cái lão già này, còn tập kích bất ngờ, mau kể cho tôi nghe đi."

Con gái của Mạnh Hoài Sơn bị bảo mẫu trộm đi, chỉ cần là người thân hay bạn bè biết chuyện, nhà ông ấy đều từng ủy thác người ta, dặn bọn họ đi ra ngoài nhất định phải chú ý giúp mình.

Lại nói thêm, hàng xóm láng giềng với nhau nhiều năm, mọi người đều coi như đây là tâm bệnh của nhà mình, coi đứa con gái nhà ông ấy đánh mất như một nửa con cái nhà mình.

Bây giờ đối phương tìm đến, sao bọn họ không kích động cho được!

Hàng xóm cũ lôi kéo ông ấy về nhà mình: "Qua nhà tôi đi, để tôi pha trà ngon, chúng ta ngồi xuống từ từ trò chuyện."

Mạnh Hoài Sơn xua xua tay từ chối: "Tôi phải đi ra ngoài bến tàu đón cháu ngoại gái, trở về cũng không rảnh nói chuyện với ông. Với lại, tôi cũng không biết khi nào mới rảnh cùng uống trà với ông, tôi thấy có khi phải chờ sang tháng giêng."

Hàng xóm cũ không chờ được, bảo Mạnh Hoài Sơn chờ mình: "Ông chờ tôi mấy phút, tôi về nhà nhà thay đồ, chúng ta cùng đi đón cháu ngoại gái."

Mạnh Hoài Sơn cười híp mắt, chờ hàng xóm cũ vừa xoay người rời đi, ông ấy vội vàng chạy mất, còn gọi cháu trai đuổi theo: "Mau đi thôi, đừng để lão già kia đổi kịp."

Sao ông ấy có thể để hàng xóm cũ cùng đi đón cháu được, lỡ cháu ngoại gái nhận lầm ông ngoại thì sao?

Mạnh Cảnh Niên bật cười, vội vàng đuổi theo ông cụ Mạnh, cười nói: "Ông nội ơi, có phải ông quên mình còn hai cháu ngoại trai không?"

Mạnh Hoài Sơn:... À đúng vậy, ông ấy còn có hai cháu ngoại trai....

Thuyền cập bến chậm hơn một tiếng so với dự tính, mới đầu dự tính mười hai giờ đến, nhưng tới một giờ thuyền mới tới nơi.

Tạ Tiểu Ngọc đoán chắc anh họ và ông ngoại đều đã nóng lòng chờ.

Lúc bọn họ ra bến tàu, đã nhìn thấy anh họ đứng thẳng người ở đó, khí chất của người lính thật sự khác hẳn người bình thường, mặc kệ là ở mặt nào, đều quyết đoán và ưỡn thẳng sống lưng, khiến người cảm thấy đáng tin cậy.

Ông lão nhìn có tỉnh thần đứng bên cạnh anh họ, cũng thẳng sống lưng.

Tạ Tiểu Ngọc đoán đó chính là ông ngoại mình, người ông ngoại gọi điện thoại suốt bốn mươi phút với cô, cũng không nỡ cúp máy!

Bởi vì dẫn theo mấy đứa trẻ, cô không có cách nào chạy tới, chỉ có thể kích động vẫy tay chào: "Anh họ, ông ngoại, cháu ở đây!"

Mạnh Cảnh Niên đã sớm nhìn thấy cô, anh ấy chỉ cho Mạnh Hoài Sơn nhìn, cô gái ngọt ngào buộc tóc hai bên đó chính là cháu ngoại gái của ông ấy, cậu nhóc đứng bên cạnh chính là Nghiêm Dặc, đối tượng của Tiểu Ngọc.

Mạnh Hoài Sơn vẫn luôn nghe cháu trai nói, cháu ngoại gái rất giống bà ngoại, chờ đến khi gặp được người thật, Mạnh Hoài Sơn thầm cảm thấy lòng đau như cắt.

Quá giống, cháu ngoại gái và vợ của ông ấy như từ một khuôn đúc ra.

Trái tim của Mạnh Hoài Sơn có làm bằng sắt cũng bị tan chảy, ông ấy quay mặt đi, đỏ ửng hai mắt nói: "Vân Anh, chúng ta đã tìm được cháu ngoại gái rồi."

Ngoài bến tàu có quá nhiều người, Mạnh Cảnh Niên bước nhanh tới, cùng ông nội đi về phía mấy người Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy rất thân thiết khi nhìn thấy ông ngoại, không có vẻ gì là xa cách, dù sao bọn họ cũng từng nói chuyện với nhau rất nhiều lần.

Cô ôm lấy cánh tay của Mạnh Hoài Sơn, ngọt ngào cười nói: "Ông ngoại ơi, cháu là Tiểu Ngọc, đây là hai em trai cháu, là cháu ngoại trai của ông."

Cô kéo Nghiêm Dặc tới: "Đây chính là đối tượng của cháu ạ."

Nghiêm Dặc cực kỳ căng thẳng khi gặp người lớn trong nhà, anh hơi run rẩy nói: "Ông ngoại... anh cả."

Mạnh Cảnh Niên gật đầu: "Ngoài này có quá nhiều người, về nhà rồi nói."

Dọc theo đường đi, Tạ Tiểu Ngọc chọn những chuyện quan trọng kể cho Mạnh Hoài Sơn, đến cổng đại viện, cô mới kể đến lúc tám tuổi mẹ và cha li dị với nhau.

Mạnh Hoài Sơn nghe xong không khỏi thổn thức.

Người nhà họ Mạnh rất đơn giản, cha mẹ của Mạnh Cảnh Niên đều hy sinh ở trên chiến trường, trong nhà chỉ có ông nội và Mạnh Cảnh Niên, anh ấy rất ít khi trở về, nhưng ông nội không thuê người giúp việc.

Kể từ sau chuyện của bảo mẫu năm đó, ông nội anh ấy không thuê người giúp việc nữa, bình thường không đến nhà hàng xóm ăn cơm chùa, cũng đi tới nhà ăn bộ đội ăn cơm. Ông ấy đã chuẩn bị rất nhiều đồ tết, nhưng đồ ăn phải tự nấu.

Mạnh Cảnh Niên xắn ống tay áo lên nói: "Mọi người ngồi chờ một lát đi, để cháu làm cơm."