Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 134




Khi đó cô cũng thật ngốc, nói thím hai là người thím hai tốt nhất trên đời này.

Kia thiên đưa tin ra tới sau, nhị thẩm tử thuận lợi thế thân ba ba công tác, còn bởi vì bị đưa tin quá, trực tiếp từ phân xưởng cương vị vào xưởng thực phẩm tuyên truyền bộ, thành ngồi văn phòng can sự.

Sau khi bài báo kia được đưa ra, thím hai thuận lợi thay thế công việc của ba, còn bởi vì từng được lên báo, trực tiếp từ vị trí ở trong phòng tuyên truyền của nhà máy thực phẩm, trở thành cán bộ được ngồi trong văn phòng.

Sau đó, thím hai liền lộ ra nguyên hình, gửi cô về vùng nông thôn đến Hồng Liên Hương nơi mà em họ của cô đã đính hôn với hy vọng rằng cô sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Nếu không phải Tạ Tiểu Ngọc bọn họ xuống nông thôn vừa lúc thuyết phục được Kim đại nương, cô có thể thật sự không trở về được.

"Chị vừa mới trở về, bộ mặt thật của bà ta đều bại lộ ra, nói chị không biết xấu hổ, ngủ cùng với con trai của thím Kim sau đó chạy vê."

Lời đồn một khi ra khỏi miệng, người của nhà máy thực phẩm say sưa nói chuyện, ai còn quan tâm là thật hay giả, Thẩm Vân Trân hận không thể đưa ra chân tướng. Tạ Tiểu Ngọc ghi trọng tâm vào một quyển sổ nhỏ, nói: "Em có một người bạn làm việc ở báo chiều Bình Thành, em viết xong sẽ gửi cho cô ấy, có điều có thể xuất bản hay không, em cũng không dám cam đoan."

Bài báo này, là để giúp cô, cũng là để giúp Thẩm Vân Trân khôi phục được chân tướng, nên cô hỏi rất cẩn thận.

Hai người ở tiệm cơm của nhà nước tạm biệt, cô đưa mì sợi cùng với trứng gà hết cho Thẩm Vân Trân, nói: "Vân Trân, ông nội của chị thật sự không phải là do em khuyên ông ấy đừng chữa bệnh, ngày đó ông ấy nói rằng có chút hối hận rồi, nói xin lỗi con trai lớn, đã không chăm sóc tốt cho chị."

Thẩm Vân Trân cười ha hả không ngừng, sao lại không như vậy sớm hơn chứ, một hai cứ phải chờ đến khi sắp chết, mới nhớ tới con trai lớn, cũng đã muộn rồi.

"Ông ta xứng đáng, trước khi chết mới chịu sám hối chị cũng không thèm tiếp nhận đâu."...

Từ tiệm cơm quốc doanh trở về, Tạ Tiểu Ngọc lập tức nhàn rỗi, từ sau khi cô ra khỏi Thôn Thanh Sơn, vẫn luôn vô cùng bận rộn đủ thứ, bỗng nhiên được nghỉ phép ở nhà, lại còn là nửa tháng, nê là có chút không quen.

Cô ở quê có đọc được cao trung, trước kia dùng bút danh "Thanh y" này có viết được vài bản thảo, bút danh này là do sư phụ hỗ trợ để đặt ra, sư phụ nói y thuật trị người, chữ có thể trị tâm. Cô bắt đầu từ khi Thẩm Vân Trân khi còn bé cha mẹ đột nhiên ngoài ý muốn bỏ rơi mình, viết đến nông thôn lại trở về thành, từng chữ chân tình thiết ý, viết xong còn tự mình đọc một lần, chuẩn bị để ngày mai mang đến cho Dư Thư Phương xem một chút.

Hiện tại cũng không có gì để giải trí, báo chí cơ hồ là trò tiêu khiển giải trí mà ai cũng phải xem, người quen thuộc với Tạ Tiểu Ngọc, đều biết vị y tá họ Tạ của bệnh viện Bình Thành xen vào việc của người khác, chính là Tạ Tiểu Ngọc.

Chị dâu Hoa thấy Tạ Tiểu Ngọc buổi chiêu đều ở nhà, cầm đế giày tới nhà rồi la cà: "Tiểu Ngọc, em thật sự bị bệnh viện đình chỉ công tác sao?"

Tạ Tiểu Ngọc lấy mấy miếng bánh đậu đỏ đã để nguội, dùng đĩa nhỏ đựng, sau đó pha một ấm trà hoa quế, cùng chị dâu Hoa uống trà và ăn điểm tâm.

"Là người nhà của nhà họ Thẩm đi đến bệnh viện náo loạn, phó viện trưởng của bọn em bảo em về nhà nghỉ ngơi vài ngày, khác hẳn với Cung phó chủ nhiệm."

Chị dâu Hoa bỏ một nửa đế giày xuống, cắn một miếng bánh đậu đỏ, ôi trời, cái hương vị cũng thật sự quá ngon rồi, ăn một miếng mà đã làm cho cô luyến tiếc không dám ăn, còn lại hai miếng lát nữa lại mang về cho Thiết Đản Thiết Trụ ăn.

Trên báo kia đưa tin không đúng sự thật ve Tạ Tiểu Ngọc, chị dâu Hoa cũng nhìn thấy, cô một lần nữa cầm kim lên nói: "Phóng viên của tờ báo buổi sáng Bình Thành kia xảy ra chuyện gì vậy, cũng không tìm em để xác minh liền đăng bài lên, thật đáng chết mà."

Những quần chúng không biết được chân tướng sự việc, trong lòng không biết chừng đã mắng như thế nào đây, thật đáng ghét.

Tạ Tiểu Ngọc lấy bài viết mà mình viết ra cho chị dâu Hoa xem: "Bình Thành cũng không phải chỉ có một tờ báo đó, em cũng đi tìm chỗ để đóng góp và gửi bài đi."

Cô nhìn thấy trời cũng sắp tối, chuẩn bị bắt tay vào nấu cơm tối.

Có hai con cá trong bể, lồng gà có một con gà trống, còn có nửa túi hạt dẻ, vốn là muốn chờ sau khi tập huấn, anh Nghiêm Dực sẽ đến giết gà giết cá, nhưng hôm nay Tạ Tiểu Ngọc muốn ăn ngon một chút.

Cô muốn nhờ chị dâu Hoa giúp cô giết gà giết cá.

Chị dâu Hoa cười muốn chết: "Em nấu cơm ăn ngon như vậy, dỗi người ta cũng rất lợi hại, thế mà lại không dám giết gà ư?"