Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 132




Mười lăm phút sau, Trần Niên dùng mấy lá cây không biết tên, bọc thịt thỏ lung tung lại rồi nướng ăn nước mắt đầy mặt, hương vị hình như cũng không tệ lắm, nhưng mỗi người cũng chỉ được chia cho hai ba miếng thịt thỏ, lá cây ngược lại thì rất nhiều, còn có một chút chát, không có thịt thỏ, ai mà ăn nổi chứ.

Trần Niên hỏi: "Cái người huấn luyện viên lia có cái địa vị gì chứ, anh ta là ma quỷ à?"

Nghiêm Đặc lấy đất đắp lên đống tro tàn đã đốt lửa xong, phòng ngừa có tia lửa bắn tung ra, anh nói: "Đừng có nhiều lời, còn có mười bốn ngày nữa, kiên trì một chút đi."

"Mười bốn ngày nữa." Trần Niên nói: "Ta nghe nói vị huấn luyện viên này cách Bình Thành chúng ta rất xa, cậu nói xem anh ta phát bệnh thần kinh øì, mà lại chạy đến trường học của chúng ta tập huấn chứ?"

Nghiêm Dặc không lên tiếng.

Trần Niên lại nói: "Nếu mà để cho mình biết là ai đã đưa tên ma quỷ này tới, hừ hừ..."

Nghiêm Dặc:...

Anh cái gì cũng không nói, người anh vợ này của anh quả thật đúng là đã dạy một ít kỹ xảo rất thực chiến, theo dõi với theo dõi ngược, cách đấu, dã ngoại sinh tồn, tương lai nếu mà gặp phải nguy hiểm, thì đây đều là kỹ xảo có thể bảo vệ tính mạng.

Cho nên, anh quả thực không đắc tội anh vợ?...

Trong lúc Nghiêm Dực cả thể xác lẫn tinh thần đều bị dày vò, Tạ Tiểu Ngọc không biết, cô còn tưởng rằng anh họ Cảnh Niên đã trở về đơn vị rồi.

Dựa theo địa chỉ mà Chu Cảnh Họa đưa cho cô, đi mua một túi mì sợi, mười quả trứng gà, những lễ vật này đều rất thực dụng, mặc kệ tặng nhà nào cũng vui vẻ, mua đủ đồ vật, cô đi đến viện gia đình của nhà máy thực phẩm tìm Thẩm Vân Trân.

Viện gia đình của nhà máy thực phẩm rất lớn, Tạ Tiểu Ngọc lấy ra một nắm hạt dưa, tìm đến mấy thím đang lải nhải tán gẫu để hỏi thăm: "Các thím ăn hạt dưa đi, tôi muốn hỏi một chút, nhà Thẩm Vân Trân đi như thế nào vậy?"

"Cô tìm Vân Trân a... Cô là gì của cô ấy?" Người nói chuyện vừa vặn là hàng xóm của nhà Thẩm Vân Trân.

"Tôi là thanh niên trí thức, là một nhóm đi xuống nông thôn cùng với Vân Trân, nghe nói ông nội của cô ấy qua đời, nên đến đây thăm cô ấy." Tạ Tiểu Ngọc Tạ Tiểu Ngọc nói lung tung một câu.

Thím Triệu xách cái băng ghế nhỏ lên, nói: "Vừa đúng lúc tôi phải về nhà nấu cơm, để tôi đưa cô äi."

"Cảm ơn thím."

Thím Triệu nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc còn xách theo mì sợi cùng với trứng gà, nhìn thấy cô vẻ như quan hệ của cô với Thẩm Vân Trân cũng không tồi, liền hỏi: "Thím hai của Vân Trân nói, Vân Trân ở nông thôn cùng với cái người chồng chưa cưới bị ngốc kia đã từng ngủ với nhau, sau đó chạy về, cô gái, có phải có chuyện này không?"

Nhà họ Kim chạy tới tìm thím hai của Thẩm Vân Trân đòi lại ba trăm sáu lễ vật, sau đó hai người ở trong viện người nhà đánh nhau.

Thím hai của Thẩm Vân Trân một mực khẳng định người nhà họ Kim đã ngủ với Thẩm Vân Trân rồi, không chịu trả lễ.

Tạ Tiểu Ngọc lòng đầy căm phẫn: "Không thể nào, tôi trở vê thành sau khi hoàn thành công việc ở bệnh viện thì đã khám bệnh ở xã Hồng Liên, dân chúng đều rất tốt, chỉ là nhà của Kim đại nương, sau khi được khuyên nhủ liền thả Vân Trân trở về, người xấu chính là thím hai của cô ấy, vì hơn ba trăm đồng, mà đi vu khống sự trong sạch của cháu gái ruột của mình, sao lại có người thân như vậy chứ."

Thím Triệu nhìn cô với một bộ dạng chưa từng thấy qua thế giới, nói: "Hơn ba trăm đồng, cũng đủ mua được một công việc, cô đúng là một cô gái không hiểu gì, có đôi khi vì một khối ngói, anh em ruột còn có khả năng đánh nhau vỡ đầu, huống chi là cháu gái."

Trong lúc nói chuyện, đã đến nhà Vân Trân, không cần thím Triệu nói Tạ Tiểu Ngọc cũng thấy được, Thẩm Vân Trân đang cãi nhau với thím hai của cô ay.

Thẩm Vân Trân muốn tìm thím hai để nói về chuyện công việc: "Công việc của thím là thế chỗ của ba tôi, bây giờ tôi đã trở về thành, công việc ở nhà máy thực phẩm đương nhiên là phải trả lại cho tôi."

Đây cũng là nguyên nhân Mặc Tú Liên không muốn Thẩm Vân Trân trở về.

Mặc Tú Liên gây ồn ào với giọng nói rất lớn: "Mày là cái đồ không biết xấu hổ đồ đê tiện, mày đã ngủ với người đàn ông của mày rồi, vừa thấy chính sách tốt hơn thì liền quay trở về thành, điên cuồng chạy về, con gái đã gả đi ra bên ngoài còn muốn làm công việc ở trong nhà ư, nằm mơ äi."

Tạ Tiểu Ngọc tiến lên, ra vẻ kinh ngạc nói: "Cái thím này, vốn dĩ chính là thím ở sau lưng nói hươu nói vượn, nói tôi vận động cha chồng thím không nên chữa bệnh mà nên về nhà chờ chết, hiện tại lại dùng phương thức tương tự để hủy đi sự trong sạch của cháu gái mình, ai da, thím à sao thím lại xấu xa như vậy!"

Mặc Tú Liên không thể hiểu được: "Cô bị bệnh tâm thần à, cô là ai vậy?"