Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 117




Đương nhiên, Tạ Tiểu Ngọc rất vui, giống như lúc trước có hai em trai song sinh vậy, mà bây giờ cô còn vui vẻ hơn nữa.

Nhưng sợ Mạnh Cảnh Niên nhìn nhận nhầm người thân.

Cô nói năng có chút lộn xộn: "Anh cả này, mẹ của em thật sự là trẻ mồ côi, anh làm sao xác định được bà là cô ruột của anh chứ."

Mạnh Cảnh Niên bắt đầu hỏi: "Em với mẹ và ba mẹ nuôi cũng không có theo họ Mạnh. Mẹ của em cắt đứt quan hệ với họ, lúc sửa họ đúng lúc sửa lại họ Mạnh, em có biết vì sao không?"

Trung Quốc có hơn một trăm họ, họ Mạnh cũng không phải thế gia vọng tộc gì, mẹ Tiểu Ngọc cũng trùng hợp chọn họ "Mạnh" mà thôi, chẳng phải trùng hợp thôi sao?

Tạ Tiểu Ngọc biết vì chuyện này mẹ cũng từng nhắc đến, bà nói mình bị người ta bỏ rơi ở nhà ga, cha mẹ nuôi không có con nên lúc đi ngang qua nhặt bà ve nuôi trong nhà, sau đó họ sinh ra một đưa con nên không cần mẹ nữa, nên để bà ở trong một trong cô nhi viện trong một thành phố khác.

Tuy đồ riêng của mẹ không có nhiều, trong đó có một bộ quần áo nhỏ khi bị ba mẹ nuôi nhặt được, trên tay cổ tay áo có thêu một chữ "Mạnh" rất nhỏ. Sau nay ba mẹ nuôi thấy bà sống tháng ngày tốt đẹp nên tìm đến, mẹ quyết tuyệt cắt đứt quan hệ với họ, nên dùng họ "Mạnh" từ đây.

Mạnh Cảnh Niên vội vàng nói: "Khi bà nội của anh thêu quần áo cho con cái đều sẽ thêu một chữ "Mạnh" ẩn trên quần áo theo thói quen, quần áo ba của anh lúc còn nhỏ đều có thêu trong túi tiền.

Đối mặt với chi tiết nhỏ này, trên mặt của Tạ Tiểu Ngọc và Mạnh Cảnh Niên đều lộ ra nụ cười tươi.

Mạnh Cảnh Niên hỏi lại: "Trên người mẹ của em có dấu bớt đặc biệt nào không?"

Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ, làn da của mẹ bóng loáng, trên mặt trê tay không có tùy vết, không có bớt hay nốt ruồi nào, cô cũng không rõ trên người của bà có hay không, lúc cô rời xa mẹ mình cũng chỉ mới có tám tuổi.

Đột nhiên cô nhớ đến, lúc còn nhỏ khi mẹ ôm mình, cô có áp lên trên vai mẹ thấy sau tai của mẹ có một nốt ruồi, còn có hỏi mẹ rồi.

"Sau tai trái của mẹ có nốt ruồi, nốt ruồi son này rất nhỏ!"

Mạnh Cảnh Niên đã điều tra cuộc đời của Mạnh Thiên Đông, nhưng hỏi các chỉ tiết nhỏ trên người ba cũng không nhận được gì.

Trong lòng của anh ấy trầm xuống, hai chỉ tiết nhỏ đúng lúc ăn khớp với trí nhớ của ông nội.

Anh ay mở sổ ghi chép màu đen trên bàn ra, rút motto giấy ố vàng đã vẽ từ rất lâu đưa cho Tạ Tiểu Ngọc xem.

Trên giấy vẽ có một khuôn mặt phụ nữ trẻ tuổi giống hệt như Tạ Tiểu Ngọc, chỉ duy nhất có một điểm nhỏ, là ở mi tâm của bà có một nốt ruồi mỹ nhân cực nhỏ.

Người phụ nữ xinh đẹp tỉnh xảo này còn ôm một đứa bé sơ sinh ở trong ngực, tay áo sơ mi của đứa bé cuộn lên, trên nếp cuộn của tay áo có thêu một chữ "Mạnh" màu đỏ.

Bé sơ sinh kia dựa vào trong ngực của mẹ, nghiêng đầu cười khanh khách để lộ ra sau trái có một nốt ruồi son.

Trên đó viết: Mùa thu, Dân quốc năm 25.

Dân quốc năm 25 chính là năm 1936. đó là năm mẹ sinh ra.

Hình vẽ trên giấy là bà ngoại, đứa bé sơ sinh được bà ngoại ôm trong ngực nếu đoán không sai chính là mẹ.

Người lạc quan như Tạ Tiểu Ngọc cũng không kiềm được bắt đầu khóc thút thít.

Mạnh Cảnh Niên không biết nên an ủi em gái khóc ra sao.

Từ khi gặp cô ở công viên, anh đã nghĩ cô chính là một đóa hoa hướng dương đỏ đầy ánh sáng rực rỡ và ấm áp, lúc cười vừa ngọt lại vừa vui vẻ, lúc này khi cô dựa vào đầu vai anh ấy từng giọt nước mắt chảy xuống khiến có trái tim của Mạnh Cảnh Niên muốn nát ra.

Khó trách Chu Thành Phong ở quân đội, mỗi ngày đều muốn nhắc một lần ve em gái bảo bối nhà mình, có chiến hữu nói đùa gọi cậu ấy là anh rể, Chu Thành Phong cũng ghét bỏ nói người đó không xứng.

Bây giờ, Mạnh Cảnh Niên mới cảm nhận được, thật sự không có bất cứ ai xứng với em gái nhà mình.

Anh ấy chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô, còn lo lắng sợ đánh em gái đau nữa.

Bây giờ các loại chi tiết nhỏ đều đã chứng minh xong, thêm vào đó dáng vẻ của Tạ Tiểu Ngọc dường như giống hệt như bà nội đúc ra cùng một khuôn, Mạnh Cảnh Niên tin chắc người này chính là em gái họ xinh đẹp nhà mình.

Ban đầu, con bé nên nhận được vô số tình yêu thương chiều chuộng trưởng thành, nhưng sau khi lên tám tuổi đã phải chịu nhiều cực khổ rồi.

Từ sau khi ông nội với mẹ của Tạ Tiểu Ngọc qua đời, cô với em trai cũng chỉ có thể nương tựa vào nhau mà sống, anh Nghiêm Dặc với Tinh Tinh cũng là người thân của cô nhưng họ không cùng máu mủ.

Hai cảm giác này khác nhau hoàn toàn.