Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 10





Người tiếp viên đẩy toa xe nhỏ đi bán thức ăn, đi qua hai người bọn họ không nhịn được cảm thán, nói: “Tình cảm anh em của hai người thật là tốt.”

Một bên tai Nghiêm Dặc đỏ lên, anh rút cánh tay ra, cho Tạ Tiểu Ngọc vài số điện thoại: “Nếu như xuống xe không tìm được Hứa Xương, không cần phải xuống trạm, không cần chạy linh tinh, đi tìm nhân viên nhà ga giúp đỡ, dựa theo số điện thoại phía trên nhờ giúp đỡ.”

“Biết rồi anh.”

Nghiêm Dặc sau khi xuống xe, cách cánh cửa xe vẫn còn dặn dò Tạ Tiểu Ngọc, nói rằng nếu tìm em trai gặp phải khó khăn, có thể tìm ba mẹ Hứa Xương hỗ trợ.

Tạ Tiểu Ngọc cười một cách tự nhiên, gật đầu từng cái.

Lúc xe lửa chuẩn bị chạy, cô đột nhiên hỏi: “Nghiêm Dặc, anh tại sao lại không thích em?”

Lồng ngực Nghiêm Dặc như bị đè nặng, nếu như có người đứng đằng sau lưng anh, nhất định sẽ thấy từng móng tay của anh đang cắm chặt vào da thịt trong lòng bàn tay.

Anh chạy nhanh từng bước nhỏ đuổi theo xe lửa: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Ở Thôn Thanh Sơn, anh cũng không quan tâm tới em như vậy.”

Nghiêm Dặc không biết phải làm sao: “Ở thôn Thanh Sơn cũng không có bọn buôn người.”



Ở thôn Thanh Sơn của Tạ Tiểu Ngọc, có trưởng thôn thương yêu nhất là người cháu gái nhỏ này, cho dù là một nhà keo dán da chó Điền Quế Liên, khi trưởng thôn còn sống, cũng không dám đối xử tệ với Tạ Tiểu Ngọc.

Mà anh, là con của phần tử phản động xấu.

Tạ Tiểu Ngọc của thời điểm đó, anh không giúp được.

Đưa Tạ Tiểu Ngọc đi, Nghiêm Dặc cũng đi lên xe lửa đến Bình Thành, đi tìm ba cùng em gái tụ hợp lại.

.......

Nghiêm Dặc đến Bình Thành, lập tức kể lại cặn kẽ tình huống cho ba nghe.

“Nói như vậy, thì Tiểu Ngọc đi tìm em trai sinh đôi, phải về Bình Thành thay thế công việc của mẹ ruột?”

“Ừm, Tiểu Ngọc nói như vậy.”

Nghiêm Bình Châu nhìn đứa con trai khuôn mặt lạnh như băng vạn năm không thay đổi, cố ý nói:

“Người ở kinh thành gọi điện thoại tới, hỏi lúc nào chúng ta về đến nhà, họ còn nói đã sắp xếp cho con một công việc tốt, mỗi ngày chỉ cần uống chút trà nhàn nhã đọc một chút báo, tiền lương cũng không thấp, trong vòng ba năm còn nhất định sẽ cho con một căn phòng làm việc riêng.”

Gương mặt Nghiêm Dặc không chút thay đổi: “Bọn họ muốn nuôi con trai ba thành phế nhân, ba còn cao hứng như vậy làm gì.”



Nghiêm Bình Châu: “Ba cao hứng, là bởi vì ba lại có thêm một *khuê nữ, nhưng ba cũng không cao hứng cho lắm, khuê nữ trước sau gì cũng phải lập gia đình, nếu là con dâu thì tốt.”

(*khuê nữ= con gái chưa chồng nhà quyền quý.)

Nghiêm Dặc nói chuyện cùng ba, hai ba con có lối suy nghĩ vẫn liên tục tiếp diễn, cuộc đối thoại cho tới lúc này cũng không có đề tài nào để kết thúc.

Anh nói: “Con sẽ không trở về Bắc Kinh, con muốn ở lại Bình Thành vào đại học Công An, tốt nghiệp thành một cảnh sát, ba đồng ý không?”

Nghiêm Bình Châu muốn quay về quân khu Bắc Kinh nhận chức, con trai không trở về ông không ý kiến, nhưng Tinh Tinh không thể giao cho đám người trên Bắc Kinh kia được.

“Con cưới Tiểu Ngọc ba cũng đồng ý.”

“Ba!”

Rốt cuộc trên mặt Nghiêm Dặc cũng có chút khởi sắc: “Cô ấy nói phải làm em gái con.”

“Tiểu Ngọc thật thông minh, dưới tình huống đó, chỉ có thể nói muốn làm em gái con mới có thể đạp cả nhà Điền Quế Liên ở lại.”

Nghiêm Bình Châu nói: “Vậy con với em gái ở lại Bình Thành chờ Tiểu Ngọc đi, hai năm sau rồi về lại, ba hy vọng các con một nhà sáu miệng ăn cùng nhau trở lại Bắc Kinh.”

Nghiêm Dặc: “Ở đâu ra sáu miệng ăn?”