Hà Lương:
Cha con này, trước khi nói chuyện thật ra đều mang theo lòng tốt, Mạnh tư lệnh thường xuyên bóng gió hỏi thăm tình hình của Mạnh Ngôn, Mạnh Ngôn ở bên ngoài, gọi điện ve nhà cũng hỏi thăm sức khỏe của Mạnh tư lệnh trước.
Nhưng chỉ cần ở bên nhau, nói chưa được hai câu, nhất định sẽ căng thẳng.
"Được thôi." Mạnh tư lệnh đứng lên: "Không tiễn."
"Vâng."
Mạnh Ngôn hờ hững đáp một tiếng định đi, Hà Lương vội vàng đi lên ngăn cản: "Này, đã về đến nhà rồi còn lý do gì để đi nữa, hơn nữa bên ngoài trời đã tối thế này, lái xe cũng không tiện, cậu cả, nể mặt chú, hôm nay cứ ở lại đi, được không?"
"Cản nó làm gì, đúng là càng ngày càng không ra thể thống gì." Mạnh tư lệnh nói vậy nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người con trai.
Hà Lương: "Này Tư lệnh, hôm nay không phải ngài còn lén gọi điện đến quân khu, hỏi cậu cả gần đây có nhiệm vụ gì sao, ngài đừng có cứng miệng nữa được không."
"Tôi hỏi lúc nào." Mạnh tư lệnh vẫn cứng miệng như cũ.
Nhưng Mạnh Ngôn vẫn dừng bước, nhìn Hà Lương: "Chú Hà, hôm nay đúng là muộn rồi, cháu ở lại trước."
Mạnh tư lệnh nghe vậy, hừ lạnh một tiếng nhưng không nói thêm gì nữa, ngược lại khi Mạnh Ngôn định về phòng, ông nhẹ giọng mở miệng: "Ăn cơm chưa?"
"... Chưa."
"Ô, lão Hà, đi nấu cho nó bát mì."
"Tôi đi ngay đây, hai người cứ nói chuyện vui vẻ nhé." Hà Lương lau mồ hôi, rồi mới đi vào bếp.
Phòng khách chỉ còn lại hai cha con, một lúc sau, Mạnh tư lệnh mới hang giọng, ngẩng đầu đánh giá Mạnh Ngôn: "Năm nay con hai mươi lăm rồi nhỉ."
". Hai mươi sáu."
Mạnh tư lệnh từ từ nuốt ngụm trà trong miệng, không để ý đến chỉ tiết nhỏ này: "Không còn nhỏ nữa rồi, dạo này chú con đang lo chuyện mai mối cho Mạnh Siêu, con cũng không tự suy nghĩ về vấn đề này à?” Manh Ngon im lang.
Trước đây anh không nghĩ đến nhưng gần đây có hơi suy nghĩ một chút nhưng vẫn chưa nói ra.
Mạnh tư lệnh liếc nhìn con trai, đột nhiên khinh thường hừ một tiếng: "Ngày nào cũng ra vẻ già đời, cho dù đi mai mối, cô gái trẻ nào mà nhìn trúng con."
Ý ông là muốn con trai học cách làm cho con gái vui vẻ nhưng lời đến miệng lại biến thành ý khác.
Mì trứng làm nhanh, Hà Lương bưng bát vào cửa, vừa vặn nghe thấy câu này.
Hà Lương: "Tư lệnh muốn cậu nhanh chóng tìm đối tượng, cậu cũng không còn nhỏ nữa rồi, bình thường ngày nào cậu cũng ở trong quân đội, nhân lúc nghỉ phép thăm nhà thì cũng nên gặp mặt, đàn ông cả đời dù sao cũng phải có người bên cạnh, cậu xem, cha cậu không phải có tôi bên cạnh sao?”
"Khụ khu..." Mạnh tư lệnh suýt bị trà làm nghẹn họng: "Tôi cân ông bên cạnh à?"
Hà Lương cười với Tư lệnh: "Không cần không cần, là tôi cần Tư lệnh bên cạnh."
Mạnh Ngôn ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của mì trứng, cam đũa lên: "Chú Hà, hôm nay cháu đi đưa bạn về nhà."
Hà Lương vội vàng quay lại: "Um ừm, chú nhớ lời này, đưa bạn về nhà rất tốt, như vậy mới có thể nhớ vê nhà thăm Tư lệnh và tôi..."
"Bạn?"
Hà Lương nói được một nửa mới phản ứng lại, ông ta nhìn Mạnh tư lệnh, cũng nhìn thấy sự ngạc nhiên và tò mò trong mắt Mạnh tư lệnh.
"Cậu Cả à." Hà Lương ngôi đối diện Mạnh Ngôn, khéo léo thăm dò: "Người bạn này của cậu là nam hay nữ vậy?”
Đêm dần buông, bình thường vào thời điểm này, nhà họ Mạnh đã tắt đèn từ lâu nhưng nhìn xem sắp chín giờ rồi, đèn trên lầu vẫn sáng.