"Tìm ở đây."
Ngón tay Diệp Thiển Hâm nhẹ nhàng chỉ về phía đó, giây tiếp theo, khuôn mặt to bè của Quách Điềm Điềm đột nhiên xuất hiện giữa không trung, cô ta gân như nhảy đến trước đống báo, vội vàng dùng tay lục tung đống báo cũ.
"Tôi đến tìm giúp, hừ, tôi nhất định phải rửa sạch thanh danh của mình."
Diệp Thiển Hâm nhìn mọi người, lại nhìn cảnh tượng trước mắt: "Giám đốc, tổ trưởng Ngô, cô ta như vậy mà các người còn không hiểu sao?”
Tay Quách Điêm Điềm khựng lại, vội vàng quay đầu: "Tôi như thế nào? Tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi."
"Tìm thấy rồi.
Ngay khi Quách Điềm Điềm quay đầu nói chuyện, Trịnh Ái Quốc đi cùng đã nhìn thấy bức tranh giấy bị vo tròn trong khe hở giữa đống báo cũ và tủ sắt.
Một tờ giấy vẽ một bản thiết kế màu sắc trang phục, vo tròn lại cũng không nhỏ, trong đống báo cũ phẳng phiu, chỉ cần đứng cao cố ý nhìn, rất dễ thấy.
Ngô Thúy Bình nhanh tay cam lấy cục giấy, mở ra, bản thiết kế màu sắc quả thực là của Diệp Thiển Hâm.
"Chính là cái này." Ngô Thúy Bình đưa qua: "Xem ra Tiểu Diệp phân tích không sai, có lẽ lúc nấy Quách Điềm biem đi vội, lại sợ bị nghi ngờ nên tiện tay vứt ở bên cạnh cửa, có báo cũ che chắn, nếu không nghĩ đến đây, nhất thời cũng không nhìn thấy."
Chủ nhiệm Lưu ngây người, hắn ta lắp bắp nói: "Cái này, cái này, đây là cái gì, tôi thực sự chưa từng thấy, tôi... lúc nấy căn bản không để ý Quách Điềm Điềm có vứt thứ gì không."
Còn Quách Điềm Điềm sau khi ngẩn người vài giây, cũng biện giải: "Đúng vậy, căn bản không có ai nhìn thấy, cũng có thể là Diệp Thiển Hâm tự vứt ở đây."
Ngô Thúy Bình nhìn cô ta: "Tiểu Diệp vô cớ vứt đồ của mình làm gì?"
"Vu khống tôi!" Quách Điềm Điềm tủi thân khóc lên: "Cô ta thấy tôi không vừa mắt, muốn đuổi tôi đi, tự mình thay thế vị trí của tôi."
"Vị trí của cô cần phải thay thế?" Ngô Thúy Bình cười lạnh: "Tiểu Diệp có năng lực và trình độ cao hơn cô, hoàn toàn không cần phải đối đầu với cô, hơn nữa bây giờ chứng cứ đều có đủ."
"Chứng cứ gì, vết mực trên tay tôi sao?" Quách Điềm Điềm lau khóe mắt: "Đó chỉ là vô tình chạm phải thôi."
Quách Điêm Điêm nói xong, Ngô Thúy Bình cũng do dự, mặc dù Quách Dism Điềm có khả năng gây án lớn nhất nhưng bây giờ muốn nói là có chứng cứ xác thực thì vẫn chưa có.
"Xong rồi!"
Trịnh Ái Quốc ở bên cạnh đột nhiên hét lớn, hắn cầm một tờ giấy vẽ khác đã được mở ra, sắc mặt đại biến: "Bức tranh hạc tiên mà đồng chí Diệp vẽ sao lại thành ra thế này?"
Nghe vậy, trên khuôn mặt bị tay che của Quách Điềm Điềm lộ ra một tia chế giếu.
Có phát hiện thì thế nào, không có chứng cứ xác thực chứng minh là mình làm, hơn nữa bức tranh hạc tiên đó đã bị cô ta phá hủy rồi.
Diệp Thiển Hâm đã mất hai ngày để vẽ bức tranh này, bây giờ bắt cô vẽ lại thì chắc chắn không kịp rồi, đến lúc đó chính Diệp Thiển Hâm sẽ phải chịu trách nhiệm.
"Cái gì?" Ngô Thúy Bình phản ứng đầu tiên, cô ta cầm lấy bức tranh hạc tiên, đau lòng nhìn đi nhìn lại.
Bức tranh ban đầu đã bị một cục mực đen che phủ, trên đó còn có dấu vết bôi xóa nhưng những con hạc bên dưới thì không thấy con nào.
Mặc dù Ngô Thúy Bình có nhiều bất đồng với Diệp Thiển Hâm về cách sử dụng màu sắc nhưng đối với khả năng vẽ tranh của Diệp Thiển Hâm, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tranh của cô, cô ta chưa bao giờ nghi ngờ.