Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 75




Diệp Thiển Hâm: "ay là công việc của phòng ban chúng ta, đi về cùng nhau đi, biết đâu lại cân cô giúp đỡ, cô ở đây... cũng không có việc gì chứ."

"Không có, không có." Chủ nhiệm Lưu nhìn ánh mắt kỳ lạ của Diệp Thiển Hâm, vội vàng xua tay vạch rõ ranh giới: "Vậy thì hai người mau đi đi."

Quách Điềm Điềm có chút không tình nguyện nhưng vẫn đi theo.

"Tiểu Diệp, bức tranh hạc cô vẽ lúc nãy đâu rồi, sao tôi không tìm thấy."

Vừa vào cửa, Trịnh Ái Quốc đã đến hỏi cô, bên cạnh là giám đốc Chu vừa mới vào đang chờ và thợ thêu vừa chạy tới.

Diệp Thiển Hâm móc chìa khóa trong túi ra: "Lúc nãy cửa sổ mở có gió, tôi tiện tay khóa vào ngăn kéo...

Ngăn kéo được mở ra, Diệp Thiển Hâm còn chưa nói hết câu, nhìn vào ngăn kéo trống rỗng liền nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn Trịnh Ái Quốc: "Đồng chí Trịnh, lúc nấy anh ở trong văn phòng, có thấy ai động vào ngăn kéo của tôi không? Bức tranh của tôi mất rồi."

"Mất rồi ư?" Giám đốc Chu cũng nhíu mày đi tới.

Diệp Thiển Hâm gật đầu, nhìn Ngô Thúy Bình đang ngồi ở cửa, Ngô Thúy Bình cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Trịnh Ái Quốc: "Không có ai động vào cả, hình như chỉ có..."

Dừng lại một chút, Trịnh Ái Quốc nhìn Quách Điềm Điềm: "Chỉ có Quách Điềm Điêm lúc nãy quét dọn có đi qua bàn cô."

Ánh mắt Diệp Thiển Hâm nhìn về phía Quách Điềm Điềm, liên tưởng đến việc chủ nhiệm Lưu gọi cô đi một cách kỳ lạ lúc nãy, cộng thêm vết mực trên mu bàn tay của Quách Diem Điềm, sự nghi ngờ trong lòng cô càng thêm chắc chắn.

"Đồng chí Quách Điềm Điềm, cô động vào ngăn kéo của tôi làm gì?"

Quách Điềm Điềm lập tức trợn tròn mắt: "Tôi không động vào, tôi quét dọn chỉ đi ngang qua ngăn kéo của cô thôi, hơn nữa, ngăn kéo của cô có khóa mà, ai mở được chứ, cô tự làm mất đồ rồi đổ lỗi cho người khác."

"Có khóa nhưng trước khi Tiểu Diệp đến, tôi nhớ là cô chiếm hai cái bàn, ngăn kéo cũng là cô dùng." Ngô Thúy Bình trông còn sốt ruột hơn cả Diệp Thiển Hâm, cô ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian cho dự án này, bây giờ chỉ có Diệp Thiển Ham mới vẽ được tranh hạc, không thể xảy ra vấn đề.

"Nhưng tôi đã đưa hết chìa khóa cho Diệp Thiển Hâm rồi mà." Quách Điềm Điềm bày ra vẻ ấm ức, bĩu môi phàn nàn.

Nữ thợ thêu vẫn luôn đứng chờ ở bên cạnh thích náo nhiệt nhìn mọi người nhưng lúc này cũng sốt ruột: "Các cô có tìm được không, thứ hai phải hoàn thành rồi, đến lúc đó không kịp thì đừng trách xưởng may chúng tôi."

"Đồng chí đừng vội." Ngô Thúy Bình vội vàng đi tới, nhận lấy chìa khóa từ tay Diệp Thiển Hâm: "Không đúng, tôi nhớ rất rõ, chìa khóa này có ba cái, tôi có một cái dự phòng, Tiểu Diệp cũng chỉ có một cái."

Giám đốc Chu cũng gật đầu: "Lõi khóa trong xưởng chúng ta đều mua thống nhất, mỗi cái đều có ba chìa khóa dự phòng."

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Quách Điềm Điềm nhưng cô ta vẫn rất bình tĩnh: "Thế thì liên quan gì đến tôi, tôi lại không biết chìa khóa kia ở đâu."

"Ồ, tôi biết rồi." Quách Điềm Điềm đột nhiên cười: "Có phải Diệp Thiển Hâm tự mình không vẽ được, hoặc lười biếng không vẽ xong, cố tình tự biên tự diễn không."

Trịnh Ái Quốc: "Sao có thể chứ, bức tranh của Tiểu Diệp là mọi người cùng nhau nhìn cô ấy vẽ xong trong văn phòng."

Ngô Thúy Bình: "Hơn nữa, lúc nãy hai chúng tôi xuống dưới đón giám đốc thì cô chủ động nói đi tìm Tiểu Diệp về, lúc đó trong văn phòng chỉ có một mình cô."