Diệp Thiển Hâm đánh giá Diệp Xuân Yến, cô không hiểu tại sao một người có thể hạ thấp lòng tự trọng của mình đến vậy, giống như trong nguyên tác, Diệp Xuân Yến có thể vì Nghiêm Vệ Đông mà từ bỏ công việc của mình, khắp nơi cầu xin ông này bà kia cho hắn ta vay tiên để khởi nghiệp, thậm chí không ngại quỳ xuống cầu xin người khác.
"Không được." Diệp Thiển Hâm giật mạnh tay áo: "Nếu cô có bản lĩnh thì hãy dựa vào năng lực của mình để có được, đừng chỉ nghĩ đến việc cầu xin người khác."
Vải vóc tinh xảo cao cấp lướt qua lòng bàn tay Diệp Xuân Yến, cô ta nắm chặt tay, cúi đầu, hốc mắt đã đỏ hoe.
Diệp Thiển Hâm liếc mắt nhìn, chỉ cười một tiếng, lạnh nhạt quay người đi.
Diệp Xuân Yến vẫn luôn cho rằng mâu thuẫn giữa người lớn không liên quan đến trẻ con, lúc nhỏ thậm chí còn kéo Diệp Thư Quốc gọi là anh trai.
Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng, lý do cô ta có thể thoải mái chấp nhận kết quả đã định sẵn là vì cô ta là người hưởng lợi từ kết quả đó, và là kẻ gây hại trong kết quả đó.
Cho dù lúc đầu cô ta chưa ra đời, nhưng bây giờ cô ta vẫn thản nhiên chấp nhận mọi thứ mà Diệp Khánh An mang lại, thậm chí còn muốn người khác tha thứ, thông cảm cho Diệp Khánh An.
Tại sao người khác phải chiều theo lòng thánh mẫu của cô ta?
Tít-
Tiếng còi xe ô tô vang lên ngắn ngủi, một chiếc xe ô tô từ trên đường nhựa giảm tốc chạy đến trước mặt Diệp Thiển Hâm.
Cửa trước xe mở ra từ bên trong, Mạnh Ngôn mặc thường phục bước xuống.
"Liên trưởng Mạnh?" trong lòng Diệp Thiển Hâm khẽ động, nhớ đến lời Phùng Khinh Ca vừa nói: "Thì ra người mà đoàn trưởng Phùng nói đến thực sự là anh sao?"
Mạnh Ngôn nhướng mày: "Tôi không bảo anh ta nói với em, sao anh ta vẫn nói nhiều như vậy."
Diệp Thiển Hâm mím môi cười: "Cũng không nói thẳng, là tôi đoán ra." Mạnh Ngôn dịu dàng nhìn xuống: "Ừm, vừa nãy không phải đã nói là khi nào rảnh sẽ cảm ơn em sao, đi không?"
Diệp Thiển Ham liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai mẹ con Diệp Xuân Yến ở bên cạnh, đột nhiên nảy sinh ý xấu, dứt khoát gật đầu.
"ĐỊ."
Vẻ kinh ngạc trong mắt Mạnh Ngôn thoáng qua, sau đó lập tức mở cửa sau xe cho cô: "Ừm, lên xe đi."
"Đưa em đến Thương mại đại thế giới được không?”
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác bò gọn gàng, khi cô lên xe, mái tóc xõa bên tai, vô thức được vén nhẹ nhàng ra sau tai, mắt hạnh má đào, mày cong cong nhìn Mạnh Ngon.
"Được." Mạnh Ngôn vốn có dự định riêng nhưng vẫn không chút do dự gật đầu.
Cửa xe đóng lại, nhanh chóng biến mất trước mắt hai mẹ con Diệp Xuân Yến.
Câu nói vừa rồi của Lữ Mộng Nga rằng Diệp Thiển Hâm không thể có ai muốn giờ đây giống như một trò đùa.
"Mẹ! Không phải mẹ nói là chị Thiển Hâm đang ở nông thôn sao? Tại sao chị ta lại có thể lấy được đơn xin vào đoàn văn công ở thành phố, chị ta dựa vào cái gì chứ?!" mắt Diệp Xuân Yến đỏ hoe, tuyệt vọng chất vấn Lữ Mộng Nga.
Lửa giận vừa mới bị Lữ Mộng Nga đè xuống lại bùng lên: "Về mà hỏi cha mày, tên khốn nạn đó chỉ biết lừa người, tao đã biết chắc chắn ông ta sẽ âm thâm bảo vệ đứa con của người vợ trước mà."
Lữ Mộng Nga lại nhìn mặt trời đang lơ lửng giữa trời: "Hừ, sắp đến sáu giờ rồi, nó còn ngôi xe đi với một người đàn ông, không ra gì, ai biết được có phải hay không..."