Diệp Thiển Ham lanh mồm lanh miệng mà họ nhắc đến lúc này đang đứng không xa, nghe rõ từng câu từng chữ.
Cái tội danh hại người này không thể đổ lên đầu Diệp Thiển Hâm được, kẻ thực sự hại người khác phải là vợ chồng Diệp Khánh An và Lữ Mộng Nga mới đúng.
Nhưng nói cô lanh mồm lanh miệng thì đúng, nói cô được bà nội nâng niu trong lòng bàn tay nuôi lớn cũng đúng, thêm vào đó còn được anh chị em thương chiều, tại sao cô phải làm một "cô gái nhỏ" đi nịnh nọt lấy lòng người khác.
Hơn nữa bọn họ còn quên một điều, Diệp Thiển Hâm chưa bao giờ là người dễ chọc, trước kia cô không về thành, không gặp thời cơ mà thôi.
"Chỉ vì đưa con đi lại làm mẹ đen cả một tay, tốt nhất lần này là tin tốt, nếu không lại uổng phí một năm." Bên phía Lữ Mộng Nga cuối cùng cũng sửa xong xích xe đạp, dùng lá cây thế nào cũng không lau sạch được lòng bàn tay bị nhuộm đen.
Tác phẩm Diệp Xuân Yến nộp mấy hôm trước đã được thẩm định xong, hôm nay họ đến để lấy kết quả.
"Lần này chắc chắn được, hơn nữa rõ ràng là xe đạp nhà mình quá cũ..." Diệp Xuân Yến bĩu môi, vẫn giúp mẹ dựng xe đạp lên, lúc quay người mới nhìn thấy Diệp Thiển Hâm ở không xa.
"Chị, chị Thiển Hâm?”
Trong mắt Diệp Xuân Yến tràn đầy kinh ngạc, còn có chút đánh giá.
Không phải nói Diệp Thiển Hâm ở nông thôn sống khổ sở sao? Nhưng dưới ánh nắng, làn da Diệp Thiển Hâm mịn màng, toàn thân sạch sẽ, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Hơn nữa cô vào thành như thế nào, còn... còn mặc áo khoác bò màu xanh đậm đang thịnh hành nhất mùa thu năm nay, trong trường cô ta không có ai mặc nổi loại vải này, ngay cả phiếu vải của nhà hiệu trưởng cũng rất khan hiếm.
Diệp Xuân Yến vô thức cúi đầu, đầu ngón tay xoa xoa chiếc áo khoác vải bông rẻ tiên trên người mình, đây vẫn là chiếc áo khoác cô ta may năm ngoái, giặt quá nhiều lân, phần bị phai màu trông vừa rẻ tiên vừa cũ nát.
"Diệp... Diệp Thiển Hâm phải không? Tôi nhớ là tên này." Lữ Mộng Nga dừng lại một chút, cười đẩy xe đến bên cạnh Diệp Thiển Hâm. "Lâu roi không gặp, cũng không nghe cha cô nhắc đến nên nhớ không rõ, đừng để bụng nhé."
Lời nói của Lữ Mộng Nga khiến tâm lý tự ti vừa nhen nhóm trong lòng Diệp Xuân Yến giảm đi đôi chút.
Đúng vậy, điêu kiện gia đình tuy chỉ ở mức trung bình nhưng cũng tạm ổn, ở thành phố có rất nhiều gia đình không bằng mình, huống chi cô ta còn có cha mẹ yêu thương mình, đặc biệt là bố, hôi nhỏ ngày nào cũng chơi với mình rất lâu, còn Diệp Thiển Hâm lúc đó có lẽ còn chưa được gặp mặt bố.
Diệp Xuân Yến: "Chị Thiển Hâm đừng để bụng, trí nhớ của mẹ em không tốt, năm ngoái nghe nói chị xuống nông thôn, hình như nhiệt độ ở nông thôn thấp, gần đây chuyển mùa, chị chú ý giữ ấm."
Diệp Thiển Hâm lướt mắt nhìn cổ áo đã bạc màu của Diệp Xuân Yến: "Cô nghĩ nhiều rồi, áo khoác bò chắn gió tốt, mặc vào trời này không lạnh chút nào, ngược lại cô mới nên chú ý, cổ áo đã thủng rồi, không sợ gió lùa vào trong sao?”
Diệp Xuân Yến sửng sốt, đưa tay sờ mới biết không biết từ lúc nào, cổ áo của chiếc áo này của của cô ta đã bị mài mòn một lỗ nhỏ.
Cô ta vội vàng dùng tay che lại, cười giải thích: "Deu tại thằng nhóc Thư Lương nghịch ngợm, làm rách áo của em."
Lữ Mộng Nga cũng nhìn thấy quần áo trên người Diệp Thiển Hâm, trong lòng chua xót: "Xuân Yến, chúng ta là gia đình đàng hoàng, làm sao có thể ngày nào cũng mặc quần áo mới được nhưng cha con đã tìm bạn ở cục nhân sự, đợi tiền bồi thường về, chúng ta sẽ đi mua quân áo mới."