Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 54




Ra khỏi cửa, Diệp Thư Quốc từ từ giải thích cho Diệp Thiển Hâm: "Hôm qua về nhà anh cũng suy nghĩ lại rôi, em thông minh, nói rõ tình hình trong nhà cho em sẽ có lợi cho em và cả bà, còn nhớ lần trước anh nói với em là Diệp Khánh An đã tìm bạn ở cục nhân sự giúp đỡ, muốn tiền bồi thường được chuyển thẳng vào tay ông ta không?”

Diệp Thiển Hâm uống một ngụm sữa đậu nành để làm dịu cổ: "Nhớ, nhưng ông ta chỉ là một giáo viên dạy vẽ cấp hai, bạn bè quen biết cũng chẳng lợi hại lắm đâu."

"Khó nói." Diệp Thư Quốc thở dài: "Anh không phải nhớ nhung số tiền bồi thường đó, tiên lương hiện tại của anh nuôi gia đình là đủ rồi nhưng bà nội chúng ta thì khác, giấy tờ nhà đất và tài sản bị tịch thu năm xưa đều do ông bà nội tích cóp cả đời, thời điểm khó khăn nhất của chúng ta, Diệp Khánh An còn tiếc đến nửa bát gạo cũng không muốn cho bà nội, nếu để Diệp Khánh An dành đi nuôi cả gia đình bên đó thì bà nội chắc sẽ tức đến ngã bệnh mất."

Diệp Thư Quốc do dự một chút rồi hỏi: "Hôm qua không phải em nói là tuần sau có phóng viên đến phỏng vấn sao, anh thấy chúng ta có nên đề cập đến chuyện này trên báo không?”

Diệp Thiển Hâm im lặng hồi lâu mới cau mày, từ chối: "Không được, chuyện này liên quan đến chính trị, vốn dĩ đã có chút nhạy cảm, mặc dù cách mạng đã qua nhưng tốt nhất vẫn nên hạn chế công khai nhắc đến."

Hai anh em nói chuyện một hồi vẫn không thống nhất được, Diệp Thiển Hâm nghĩ mãi, lúc bước vào văn phòng, đột nhiên nhớ ra một người.

Mạnh Siêu là phó chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức, trước kia khi Diệp Thiển Hâm bất đắc dĩ kết hôn với hắn ta, số tiền này quả thật là Mạnh Siêu nhờ người đưa thẳng đến tay bà nội họ Diệp.

Nhưng Mạnh Siêu không phải kẻ tốt lành gì, cô không thể dẫm vào vết xe đổ năm xưa lần nữa nhưng người anh họ của hắn, Mạnh Ngôn thì có vẻ đáng tin cậy hơn...

"Nghĩ gì mà xuất thần thế?”

Quách Điềm Điềm cười đi đến chào hỏi Diệp Thiển Hâm: "Chào buổi sáng, Thiển Hâm, hôm qua tan làm tôi quên hỏi cô, giám đốc Chu gọi cô đến có chuyện gì vậy?”

Nhìn Quách Điêm Điềm tự nhiên ngồi xuống bên cạnh mình, Diệp Thiển Hâm lại không thấy thân thiết là bao. "Cũng chẳng có gì quan trọng, không liên quan đến khoa chúng ta, là vấn đề cá nhân của tôi." Diệp Thiển Hâm nhàn nhạt nói.

Quách Điềm Điềm: "Ôi giời, giờ còn giữ bí mật sao? Cô cũng đã nói là chúng ta ở chung một khoa rồi, còn có gì phải giấu giếm nữa, nếu là chuyện tốt thì nói ra để mọi người cùng chúc mừng, còn nếu không tốt... chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết."

Cô ta càng muốn hỏi thì Diệp Thiển Hâm càng không muốn trả lời.

Diệp Thiển Hâm: "Dù sao cũng không liên quan đến cô, nếu cô vội thì hãy đi hỏi giám đốc Chu đi."

Quách Điềm Điềm nghẹn lời, sao giám đốc Chu phải giải thích với cô ta, có lẽ giám đốc còn chẳng biết cô ta tên là gì.

"Thôi." Quách Điềm Điêm khinh thường nhìn cô: "Không nói thì không nói, chặn họng tôi làm gì.

Diệp Thiển Hâm cười: "Tôi chỉ phát biểu sự thật thôi chứ không có ý gì với cô."

Ngô Thúy Bình vẫn luôn cúi đầu viết viết vẽ vẽ từ lúc bước vào đến giờ, cô ta xoa xoa tai, có vẻ không vui: "Hai người có chuyện gì thì ra ngoài nói, đây là nơi làm việc, đừng có suốt ngày cãi nhau làm ồn ào ảnh hưởng đến người khác."