"Hâm Hâm, em về nhà trước đi, bọn anh đi lấy xô nước sạch về nấu cơm.
"
Suy nghĩcủa Diệp Thiển Hâm quay trở lại với hiện tại: "Anh, người bên văn phòng phường vẫn chưa nói khi nào thì nhà mình thông nước máy sao?"
Hai năm trước, bà nội Diệp chỉ có thể đưa mấy đứa trẻ đi ở nhà cho thuê do chính phủ phân phối, vừa chật chội ẩm thấp, vừa đông người, bây giờ nhà cũ đã được trả lại nhưng vẫn chưa có thời gian để trang bị các tiện nghi khác.
Các hộ gia đình xung quanh nhà họ đều đã được lắp đặt hệ thống nước máy, một số còn được dùng bếp gang nhưng nhà họ vẫn chưa được lắp nước máy, bình thường thì có thể dùng nước giếng ở phía sau nhà để rửa mặt nhưng cái giếng đó không đủ sâu, mấy năm nay đã chẳng còn nước sạch, thứ họ bỏ vào miệng để ăn uống thì buộc phải ra ngoài lấy nước máy.
Lưu Trân thở dài: "Vẫn chưa đâu, bên văn phòng phường cứ nói là tháng này tháng sau, thoáng cái mà sắp đến Tết, vẫn chưa được lắp.
"
Diệp Thư Quốc lại cười rồi giơ khuỷu tay lên: "Nhìn bắp tay này của anh xem nào, xách nước nhẹ như không, còn có thể tập thể dục luôn.
"
Diệp Thiển Hâm cũng cười, đẩy xe đạp của Diệp Thư Quốc: "Đi thôi, em đi cùng anh, mình để lên xe chở về nhà.
"
"Con nhóc này có sức lực gì đâu chứ, giữ sức mà đi đập mấy cục đá màu của em đi.
"
Vừa nói, Diệp Thư Quốc vừa quay đầu định đi, Diệp Thiển Hâm biết anh trai đang thương mình nên đã đẩy xe đuổi theo: "Nói là đi cùng là đi cùng, anh chỉ cần ngồi sau đỡ cho em thôi là được rồi, hơn nữa, em cảm thấy chắc chắn là chưa đến tháng 10 sẽ lắp được nước máy.
"
Diệp Thư Quốc không lay chuyển được Diệp Thiển Hâm, đành mặc cho cô theo mình.
"Tại sao?" Lưu Trân ngạc nhiên nhìn Diệp Thiển Hâm.
Diệp Thư Quốc hất cằm chỉ ý là công lao của Diệp Thiển Hâm, đắc ý giải thích với Lưu Trân: "Đợi tuần sau đưa tin khen thưởng của em gái anh lên báo thì chắc chắn chỉ một ngày sau, văn phòng phường sẽ lắp đặt cho nhà mình, một số nhân viên của họ chỉ biết nịnh nọt người khác, lần này nhất định sẽ cho chúng ta một món đồ cứng.
"
Vừa nói, Diệp Thư Quốc vừa giải thích cho cô ấy về chuyện ở nhà máy, Lưu Trân nghe xong cũng mừng lắm.
Không những giải quyết được vấn đề nước máy mà cái mũ tư sản đội trên đầu nhà họ Diệp mấy năm nay cũng chẳng còn ai dám nhắc tới nữa.
Nhìn hai người vui vẻ, Diệp Thiển Hâm lại càng muốn biết tình hình trên ngọn núi phía sau thôn Hướng Dương.
"Anh, em đến đại lý điện thoại gọi một cuộc, hai người đi trước đi.
"
Lưu Trân nhìn bóng dáng chạy xa của Diệp Thiển Hâm, nhếch miệng: "Vừa nói là giúp đỡ, lại chạy đi đâu mất rồi.
"
Diệp Thư Quốc hừ một tiếng, sắc mặt nhạt đi: "Có thể mượn mặt mũi của Hâm Hâm lắp được nước máy là tốt lắm rồi,hơn nữa con nhóc đó có bao nhiêu sức lực chứ.
"
"Anh vội gì chứ, em không có ý gì khác, một nhà với nhau em có thể tính toán chuyện này sao, chỉ là lẩm bẩm vài câu thôi.
" Lưu Trân lẩm bẩm: "Vẫn là anh vô dụng, nếu anh có bản lĩnh thì cần gì phải mượn mặt mũi của Hâm Hâm chứ? Anh kiếm nhiều tiền một chút, chúng ta đều chuyển đến nhà lầu, nhìn chị cả nhà anh kìa, chồng chị ấy chỉ là một bác sĩ nha khoa mà đã chuyển đến nhà chung cư trong thành phố rồi.
"