Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 321




Còn Mạnh Ngôn là liên trưởng, dù có điểm binh thế nào cũng không đến lượt anh.

Nhưng ai cũng biết, liên trưởng Mạnh có một người vợ vừa xinh đẹp vừa có năng lực ở Bắc Kinh.

Phùng Khinh Ca liếc mắt nhìn liên trưởng Ngưu đang nói: "Liên trưởng Ngưu, sự thật hiển nhiên như vậy, trong lòng mọi người biết là được rồi, nói ra, liên trưởng Mạnh của chúng ta ngượng ngùng thì làm sao được chứ?”

Liên trưởng Ngưu cười, những người xung quanh cũng không nhịn được cảm thán, trước kia Mạnh Ngôn là người đàn ông sắt đá chính hiệu, bây giờ lại vì một người phụ nữ mà thay đổi bản thân.

Mạnh Ngôn không thèm ngẩng đầu lên, giọng điệu nhàn nhạt: "Chuyến công tác này thay vì để những người lính dưới quyền đi thì không bằng chính tôi đi, hơn nữa vốn cũng định tranh thủ lúc rảnh rỗi thứ bảy chủ nhật đến thăm cô ấy, coi như một công đôi việc."

"Ồ, giờ thì không phủ nhận nữa rồi." Liên trưởng Ngưu trêu chọc: "Theo tôi thấy thì, đồng chí Diệp nhà anh xinh đẹp như vậy, ai mà không lo lắng chứ, điều này cũng dễ hiểu thôi, hơn nữa Bắc Kinh là thành phố lớn, lo lắng cô ấy ở bên ngoài thấy nhiều hiểu biết nhiêu, có chút suy nghĩ, cũng là chuyện bình thường."

Mạnh Ngôn nãy giờ không có phản ứng gì thì ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng hiếm thấy, trừng mắt nhìn liên trưởng Ngưu, nửa ngày không nói gì.

Liên trưởng Ngưu bị ánh mắt này nhìn đến lạnh cả người, bỗng nhiên nhận ra mình đã nói sai.

Mạnh Ngôn đã đứng dậy: "Ngưu Đức Trụ, mặc dù là đồng chí nhưng khi nói đùa cũng phải biết chừng mực, có những lời không nên nói thì hãy nuốt vào bụng."

Xung quanh có không ít người, Mạnh Ngôn không hề nể mặt liên trưởng Ngưu.

Mặt liên trưởng Ngưu đỏ lên, vừa định xin lỗi, lại thấy mất mặt, cười cười, miễn cưỡng nói: "Tôi, tôi không có ý gì khác, lão Mạnh a phản ứng của anh cũng quá lớn rồi."

"Không lớn." Mạnh Ngôn quay người nới lỏng cúc tay áo: "Hai năm nay tuổi tác tăng lên, tính tình đã tốt hơn nhiều rồi, nếu là trước kia..."

Những lời sau không cần nói cũng hiểu.

Liên trưởng Ngưu nuốt nước bọt, cười gượng: "Haiz, tôi nghĩ lại, mình đúng là nói sai rồi, lão Mạnh, anh đừng để bụng, tôi xin lỗi anh, cũng xin lỗi đồng chí Diệp, tôi không nên suy đoán một đồng chí nữ như vậy."

Có người lên hòa giải: "Liên trưởng Ngưu nói sai cũng đã xin lỗi rồi, thôi đi."

Phùng Khinh Ca vốn cười tươi như hoa, lúc này cũng nghiêm mặt lại.

Hắn không theo đó hòa giải, ngược lại trừng mắt nhìn người vừa nói: "Hợp lại không phải nói đến vợ anh à?”

Người kia cười ngượng ngùng, không nói gì nữa.

Liên trưởng Ngưu nhìn nắm đấm của Mạnh Ngôn to hơn nắm đấm của mình một vòng, lại xin lỗi một lần nữa: "Xin lỗi lão Mạnh, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."

Phùng Khinh Ca cười lạnh, vỗ vai Mạnh Ngôn.

Lúc này Mạnh Ngôn mới gật đầu: "Lần sau nếu để tôi nghe thấy những lời như vậy nữa thì không phải một câu xin lỗi là có thể giải quyết được."

"Biết rồi."

Đợi Mạnh Ngôn rời khỏi phòng họp, liên trưởng Ngưu lau mồ hôi trên trán, lặng lẽ rời đi.

Đến tối, sau khi tan làm.

Mạnh Ngôn và liên trưởng Ngưu ở tầng trên tâng dưới, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.

Trên đường vê, liên trưởng Ngưu định nhân lúc không có ai đến xin lỗi Mạnh Ngôn thêm lần nữa, kết quả là, lân này Mạnh Ngôn căn bản không thèm để ý đến hắn.

Mãi đến tối ăn cơm xong, liên trưởng Ngưu mới kể lại chuyện hôm nay cho vợ mình là Trương Phương.

Trương Phương nghe xong liền tức giận, đánh hai cái vào cánh tay của liên trưởng Ngưu.