Diệp Xuân Yến cười khổ, tiếp tục nói: "Không phải không tin tưởng anh, mà là bên em xảy ra chuyện rồi."
Sau đó, Diệp Xuân Yến kể lại chuyện của mình cho Nghiêm Vệ Đông.
"Vệ Đông, em đã gọi điện ve nhà rồi, anh cũng biết mẹ em rồi đấy, bà ấy chỉ mong em đưa em trai đến đây, cùng nhau chăm sóc, nghe em nói không có việc làm, bà ấy mặc kệ em luôn."
"Vệ Đông, bây giờ em chỉ còn anh thôi."
Diệp Xuân Yến tràn đây mong đợi nói ra nguyện vọng của mình: "Vệ Đông, anh nhất định phải đợi em, em hỏi rồi, nhiêu nhất chỉ ở trong trại tạm giam một thời gian, hơn nữa sau khi em ra ngoài, em vẫn có thể đi nơi khác tìm việc."
Nhưng Diệp Xuân Yến nói nhiều như vậy, Nghiêm Vệ Đông ở đầu dây bên kia vẫn im lặng.
"Vệ Đông? Sao anh không nói gì thế?"
Một lúc lâu sau, Nghiêm Vệ Đông mới đột nhiên cười lớn: "Xuân Yến à, đã thế thì anh thấy chúng ta đừng nên qua lại nữa, anh cũng hiểu cho cha mẹ em, dù sao mọi người đều không dễ dàng, em xem bây giờ anh vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, định sống những ngày tháng tốt đẹp, bây giờ em như vậy, không phải là liên lụy anh sao?”
Diệp Xuân Yến chỉ cảm thấy máu toàn thân như đông lại, giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu.
"Vệ Đông, anh không thể như vậy, vậy em phải làm sao?"
"Em phải làm sao thì làm, tuy rằng anh đã lấy lương của em nhưng trước đó em vẫn còn nợ tiền anh, coi như chúng ta huề nhau, chúng ta không hợp nhau, thật đấy."
Nghiêm Vệ Đông tuy trước đây vẫn luôn hứa hẹn rất tốt với Diệp Xuân Yến nhưng đó cũng là dựa trên tiên đề Diệp Xuân Yến có việc làm, có thể vào thành phố.
Bây giờ hắn ta đã có cách kiếm tiền, đợi thêm hai năm nữa, sau khi hoàn cảnh chung được nứới lỏng, tiền của hắn ta chỉ có thể ngày càng nhiêu, không thể nào ở cùng với một người phụ nữ không có việc làm, điều kiện gia đình lại không tốt như Diệp Xuân Yến được.
Nghiêm Vệ Đông: "Thôi được rồi, tôi còn có việc, sau này đừng gọi điện đến thôn tim tôi nữa."
"Không phải, anh..."
Diệp Xuân Yến còn chưa kịp nói hết câu, đâu dây bên kia đã không còn tiếng động.
Cán bộ công an cầm lấy ống nghe trong tay Diệp Xuân Yến, trong lòng cô ta cũng trống rỗng khó chịu.
Sao cô ta lại biến những ngày tháng tốt đẹp thành như thế này chứ?
Đến ngày đi Bắc Kinh, Diệp Thiển Hâm đi cùng đoàn.
Ngoài Diệp Thiển Hâm là quán quân cuộc thi vẽ lần này, còn có một học sinh do trường cấp ba huyện cử đi, cùng hai nam đồng chí do thành phố cử đi, mấy người cùng nhau đi xe khách đến Bắc Kinh tại bến xe đường dài.
Mạnh Ngôn xách vali đã chuẩn bị cho Diệp Thiển Hâm xuống, đưa cô đến cửa vào ga.
"Đến nơi thì gọi điện cho anh, rồi nhớ đến tìm chị hai, khoảng sáu bảy giờ tối em mới đến nơi, trời tối rồi, nhất định phải chú ý an toàn."
"Vâng, chị hai đang ở ga chờ đón em/
"Nếu ở ký túc xá của trường không quen, có thể thuê nhà ở gần đó, đừng vì tiền mà để mình thiệt thòi, đồ đạc ở Bắc Kinh đắt hơn ở đây nhiều, cân mua gì thì cứ mạnh dạn mua."
Diệp Thiển Hâm bật cười: "Thế sao anh ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy mà lương vẫn không tăng là bao?"
Mạnh Ngôn: "Nếu anh biết sau này có thể cưới em làm vợ, đừng nói đến lương, tiên mừng tuổi từ nhỏ anh cũng để dành, đều để lại cho em."
"Anh chỉ nói cho em vui thôi." Diệp Thiển Hâm đẩy Mạnh Ngôn.