Ngoài ra, ông ta còn nhận đơn thi của trường học, những thứ lặt vặt này cộng lại, tổng cộng vẫn cao hơn tiền lương ở đoàn văn công.
Chỉ là những điều này, đều chỉ có thể là bí mật mãi mãi chôn giấu trong lòng Diêm Hồng Bá.
"Đồng chí Diêm Hồng Bá?" Diệp Thiển Hâm thấy ông ta ngẩn người, không nhịn được hỏi: "Nếu ông không phiền thì thực ra tôi còn một cách kiếm tiền hay."
Lúc này ánh mắt Diêm Hồng Bá đang im lặng đột nhiên xuất hiện gợn sóng: "Không sợ cô giáo Diệp chê cười, chỉ cần có thể kiếm tiên, tôi không ngại gì cả."
Diệp Thiển Hâm nghe vậy, hơi nhíu mày, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, sau đó cười nói: "Một thời gian nữa tôi sẽ đến Bắc Kinh học tập nhưng công việc ở đoàn văn công này thực sự cũng cần một cố vấn quốc họa, nếu ông không phiền, tôi có thể thương lượng với đoàn, nếu có việc gì, ông có thể tạm thời thay thế công việc của tôi.
Nghe vậy, Diêm Hồng Bá lại im lặng.
Ông ta im lặng một hồi lâu, một lúc sau mới nở một nụ cười ngượng ngùng: "Cô giáo Diệp, e rằng tôi phải phụ lòng tốt ý của cô rồi, công việc ở đoàn văn công tôi đều không nhận."
Diệp Thien Hâm: "Không cần ngôi làm việc, ông có thể hoàn thành công việc ở nhà, nếu lúc rảnh không có việc gì, ông có thể làm việc riêng của mình."
"Điều này... e rằng cũng không được."
Diêm Hồng Bá cúi chào: "Xin lỗi cô giáo Diệp, tôi còn có việc khác phải làm, hôm nay tôi đưa đồ đến là đã mãn nguyện rồi, tạm biệt."
Nói xong, Diêm Hồng Bá quay đầu bỏ đi.
Diệp Thiển Hâm ở phía sau nhìn ông ta rời đi, sự nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn.
Chỉ là sau khi Diệp Thiển Hâm hoàn hồn, ánh mắt nhìn xuống chiếc bao tải bên chân, lập tức sửng sốt, sau đó cười khổ nhìn về phía phòng gác cổng bên cạnh.
Chiếc bao tải củ cải khô này nặng đến mức Diệp Thiển Hâm dùng hết sức cũng chỉ có thể kéo đi, may mà nhân viên gác cổng trực ban tốt bụng đến giúp đỡ, tạm thời cất bao tải vào bên trong, đợi tối Diệp Thiển Hâm tan làm vê sẽ để Mạnh Ngôn 1ay.
Diệp Thiển Ham trở lại tòa nhà văn phòng, trực tiếp đi tìm Phùng Khinh Ca.
Vài đội trưởng đoàn văn công của họ đều ở trong một văn phòng, Diệp Thiển Hâm chào hỏi từng người, trong đó Trương Anh Tử là người nhiệt tình nhất.
Trương Anh Tử: "Tiểu Diệp à, cô cũng không biết, ban đầu cô phải đến đội của chúng tôi, hai chúng ta nên thân thiết hơn."
Diệp Thiển Hâm cười xã giao với cô ta, Phùng Khinh Ca cũng đi tới.
"Thế nào, đã giúp tôi hỏi chưa, tôi biết mấy người học nghệ thuật như chúng ta ít nhiều đều có chút kiêu ngạo nhưng đoàn văn công cũng không tệ."
Diệp Thiển Hâm cau mày: "Vừa nãy ở ngoài không tiện nói với anh, anh có biết hoàn cảnh gia đình của Diêm Hồng Bá không."
"Không biết, sao thế?"
"Hoàn cảnh gia đình ông ta rất khó khăn, cha còn bị bệnh nặng, lúc nào cũng cần có người bên cạnh chăm sóc, vì vậy ông ta không tiện ngồi làm việc, tóm lại là ông ta thực sự có lý do riêng, không phải là coi thường đoàn văn công."
Phùng Khinh Ca gật đầu như có điều suy nghĩ: "Nếu vậy, thực ra chúng ta cũng có thể giúp đỡ."
Diệp Thiển Hâm lại nói: "Nhưng hình như ông ta không muốn lắm, tôi cũng đã nói đợi tôi đến Bắc Kinh, có thể để ông ta tạm thời ở nhà làm một số công việc của tôi nhưng ông ta cũng không đồng ý, có lẽ cũng có lý do gì đó."