Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 286




Diệp Thiển Ham định nói thực sự không cần khách sáo nhưng vừa nghe ông ta đã đến bên ngoài quân khu, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Dù sao người ta cũng đã đến rồi, thế nào cũng phải gặp mặt.

Diệp Thiển Hâm đặt ống nghe xuống, bước nhanh ra ngoài quân khu.

"Tiểu Diệp, đi đâu vậy?" Phùng Khinh Ca cách cửa sổ nhìn thấy Diệp Thiển Hâm bước vội.

"Có một người bạn tìm tôi." Nghĩ đến đây, Diệp Thiển Hâm đột nhiên đổi cách nói: "Chính là họa sĩ vẽ bìa tranh quốc họa Diêm Hồng Bá mà tạp chí "Phong thái thành phố." trước đây thường mời, anh còn nhớ không."

Phùng Khinh Ca gật đầu: "Nhớ chứ, người này cũng kỳ lạ, tôi đã mời ông ta vào đoàn văn công mấy lần nhưng ông ta đều không đồng ý, hai người là bạn thì vừa khéo giúp tôi hỏi thử lý do, xem tại sao đoàn văn công chúng ta lại không mời được vị đại thần này."

Diệp Thiển Hâm định nói nhà người ta khó khăn, có thể có lý do đặc biệt nhưng nghĩ đến bên ngoài đông người, cô chỉ trả lời qua loa một câu, không nói thêm gì nữa.

Đợi Diệp Thiển Hâm đến cửa, cô thấy Diêm Hồng Bá đang xách một bao tải đồ đứng chờ.

Diệp Thiển Hâm vội vàng di tới: "Đồng chí Diêm Hồng Bá, ông khách sáo quá rồi, thực sự không cần như vậy, ông cứ mang đồ về nhà đi."

Diêm Hồng Bá: "Không được, đây là cha tôi đặc biệt dặn dò, bên trong cũng không phải là thứ gì đáng giá, là củ cải khô do cha tôi tự phơi, bình thường xào rau hay hâm canh, nếu không được thì muối dưa cũng rất ngon, nhà tôi không có gì đáng giá, chỉ có thứ này thôi, cô giáo Diệp nhất định phải nhận."

Diệp Thiển Hâm từ chối nhiều lần, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.

Diêm Hồng Bá: "Còn chồng cô, tôi cũng không biết tên nên chỉ có thể tìm cô trước, phiền cô giáo Diệp cũng thay tôi bày tỏ lòng cảm ơn."

"Vâng, ông yên tâm."

"Thay Diêm, vừa nãy có người ở đoàn văn công nghe nói là thây, còn đặc biệt hỏi tôi hai câu." Diệp Thiển Hâm tò mò hỏi: "Với trình độ của thây, hoàn toàn có thể vào đoàn văn công, sao không nghĩ đến việc đến đây phát triển, ít nhất cũng là một công việc ổn định."

Diêm Hồng Bá cười khổ một tiếng: "Sức khỏe cha tôi không tốt, lúc nào cũng cần có người bên cạnh, nếu tôi đến đoàn văn công thì phải ngồi làm việc, hơn nữa còn quá xa nhà tôi, vì vậy mới không đến."

Nói xong, Diệp Thiển Hâm lập tức tỏ ý đã hiểu, còn nói đi nói lại nếu có nhu cầu có thể tìm cô giúp đỡ.

Diêm Hồng Bá chỉ gật đầu nhưng trong lòng không định đến nữa.

Ông ta có chút ay náy, thực ra vừa nãy ông ta đã nói dối.

Bệnh của cha ông ta tuy rất phiên phức nhưng bình thường chỉ cần uống thuốc kiểm soát tốt, trong trường hợp bình thường, thực ra hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân.

Nhưng thuốc chữa bệnh tim cần rất nhiều tiên, hơn nữa thỉnh thoảng còn phải đến bệnh viện kiểm tra.

Bệnh của cha ông ta cần tiền, Diêm Hồng Bá đương nhiên cũng cần nhiều tiên hơn để duy trì cuộc sống của gia đình nhỏ này.

Trong trường hợp này, công việc ở đoàn văn công thực sự ổn định nhưng ông ta lại không có nhiều sức lực và thời gian để nhận việc riêng.

Đúng vậy, ngoài việc nhận bản thảo vẽ tranh của các tạp chí, đôi khi Diêm Hồng Bá còn nhận một số công việc không chính thống.

Ví dụ như vẽ hộ.

Năm ngoái ông ta đã nhận một công việc vẽ hộ vào đoàn văn công, giúp một nữ đồng chí vượt qua kỳ thi của đoàn văn công.