Diệp Thiển Hâm cười cảm ơn, đợi đầu bếp đi roi mới nhỏ giọng nói: "Em không ngờ anh lại muốn nấu cơm, anh huấn luyện cả buổi sáng, có mệt không?"
Mạnh Ngôn lắc đầu, đưa đũa cho cô: "Không mệt, sợ ăn không hết thì sẽ lãng phí, ăn trước di đợi tối về nhà anh hâm canh cá cho em."
"Vâng."
Trong lòng Diệp Thiển Hâm ngọt ngào, đặc biệt là khi ăn đến quả trứng ốp la, còn ăn được một chút vị gừng, anh đã cố ý gắp gừng ra nên cũng không cay lắm.
Đợi ăn cơm xong, cảm giác đau bụng dưới của Diệp Thiển Hâm đã không còn cảm nhận được nhiều nữa.
Mạnh Ngôn lại đưa cô đến tòa nhà văn phòng.
"Buổi tối em đợi anh ở cổng quân khu." Diệp Thiển Hâm dặn dò.
Mạnh Ngôn: "Anh có thể đến đón em."
"Để mọi người thấy em có một người chồng đẹp trai như vậy là đủ rồi, đến đón nhiều lần thì hơi phô trương."
"Được."
Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã đến cuối tháng hai.
Diệp Thiển Hâm đã làm việc ở đoàn văn công được gân một tháng.
Trong thời gian này, nhiệm vụ của đoàn không nặng lắm nhưng để khi cần thiết có thể phát huy được thế mạnh và đóng góp của mình, mỗi ngày các đoàn viên đều có nhiệm vụ và huấn luyện riêng.
"Điện thoại điện thoại, lão Lưu, mau đi gọi cô Diệp đến nghe điện thoại."
Trưa hôm đó, vừa hết giờ nghỉ trưa, thư ký lão Lưu còn hơi mệt mỏi, lim dim mắt, ngẩng đầu nhìn Phùng Khinh Ca đã túc trực bên cạnh điện thoại cả buổi sáng.
Lão Lưu: "Sao thế lão Phùng, vội gì thế?”
Phùng Khinh Ca vừa cười vừa nói với người bên kia điện thoại rằng đợi một chút, sau đó liên che ống nghe, sốt ruột nhìn hắn: "Mau di gọi cô Diệp đến đây, là người của ban tổ chức cuộc thi vẽ tranh, có kết quả rồi!" Lão Lưu hiểu sơ sơ về chuyện Diệp Thien Hâm của đoàn tham gia cuộc thi, biết đây là chuyện tranh danh dự cho đoàn văn công, vội vàng đứng dậy chạy đến phòng chỉ đạo nghệ thuật.
Những ngày gần đây, Diệp Thiển Hâm sống thoải mái hơn trước rất nhiều.
Mỗi sáng có thể cùng Mạnh Ngôn di làm, lúc tan làm cũng hẹn nhau cùng đi, còn buổi trưa, dạo này Mạnh Ngôn bận, hai người ăn riêng ở nhà ăn, thỉnh thoảng cũng gặp nhau.
Về công việc, vì vừa mới qua Tết nên không có nhiêu nhiệm vụ, ngoài việc nhận hai lần công việc giúp điều chỉnh tranh vẽ, cả ngày Diệp Thiển Hâm chỉ ở trong văn phòng đọc sách.
Cô đã lật đi lật lại cuốn tài liệu của Hoàng Thanh Nguyên hai ba lần, theo chỉ dẫn của ông Hoàng vào dịp Tết, bắt đầu từ từ thử luyện chế đá thanh kim.
“Cô Diệp!
Lão Lưu thở hồng hộc chạy vào văn phòng, vì quá kích động nên bản thân không nhận ra, lúc nói chuyện, giọng vô tình to hơn rất nhiều.
"Sao thế?"
Buổi trưa yên tĩnh, Diệp Thiển Hâm vừa nãy đọc sách hơi buồn ngủ, bị hắn làm cho giật mình.
Lão Lưu thở hổn hển hai hơi, vội vàng nói: "Mau đi nghe điện thoại, có kết quả của cuộc thi vẽ tranh rồi."
Chu Lệ và Điền Văn Trúc đều giật mình.
Chu Lệ cau mày: "Sao anh vẫn hấp tấp thế, lão Phùng nói thế nào? Xếp hạng thế nào?”
Điên Văn Trúc chu đáo đứng dậy: "Thư ký Lưu, hay là tôi rót cho anh cốc nước."
Thư ký Lưu xua tay: "Không uống không uống, tôi theo về cùng nghe kết quả, đoàn văn công chúng ta đã nhiều năm không lọt vào top ba cuộc thi vẽ tranh, tôi nghe giọng điệu vui mừng của lão Phùng, đoán chắc là phải lọt vào top ba."
Nói xong, Chu Lệ vui mừng đứng dậy, nhìn Diệp Thiển Hâm: "Cô Diệp, cô mau đi đi, đừng căng thẳng, tôi tin cô!"