"Đến tối sẽ có người dẫn các cô đến, yên tâm, tôi đi trước, cô tự làm quen với xung quanh nhé."
Phùng Khinh Ca có chút không thích Diệp Xuân Yến.
Trước đây không thích là vì Diệp Xuân Yến ở đài truyền hình cản trở mình, làm chậm trễ thời gian tập luyện.
Cho dù sau đó Diệp Xuân Yến liên tục gọi điện, hắn cũng chỉ thấy phiền.
Nhưng bây giờ, Phùng Khinh Ca nhìn thấy ở cô ta sự khôn ngoan vặt vãnh của kẻ tiểu nhân.
Người thông minh không đáng sợ, đáng sợ là người có chút khôn ngoan vặt vãnh nhưng lại tự cho mình là người có trí tuệ lớn.
Nhưng may là cô ta không phải đội viên của hắn.
Chu Lệ cũng đang giới thiệu đoàn văn công với Diệp Thiển Hâm.
"Phùng Khinh Ca dẫn mọi người đi tham quan rồi, tôi không thích náo nhiệt, cô và anh ta cũng khá quen rồi, hay là cùng đi xem đi." Chu Lệ nói với Diệp Thiển Hâm.
Nhưng lúc này Diệp Thiển Hâm đang ngồi yếu ớt trên ghế, không muốn nhúc nhích.
Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt của cô đều như vậy, lúc đầu không cảm thấy gì nhưng sau một hoặc hai giờ hoặc nửa ngày, bụng dưới sẽ bắt đầu đau âm ji toàn thân không còn sức lực nhưng chỉ cần vượt qua thời gian này là sẽ ổn.
Cô giải thích lý do mình không đi với Chu Lệ, Chu Lệ lập tức tỏ ra hiểu ý.
"Thực ra hôm nay cô có thể xin nghỉ." Chu Lệ nhìn cô có chút đau lòng: "Phòng chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, tôi không khỏe thường chỉ gọi điện là không đến, dù sao khi cần đến chúng tôi thì những công việc đó cũng có thể làm ở nhà."
Diệp Thiển Hâm: "Không phải là nghĩ đến ngày đầu tiên sao, thế nào cũng phải đến”
Đang nói thì đột nhiên có người gõ cửa.
"Chị dâu..." Tiểu Triệu thò đầu vào, thấy Chu Lệ liền chào hỏi, sau đó mới chạy đến bên Diệp Thiển Hâm.
"Chị dâu, tiểu đoàn trưởng bảo em mang nước nóng đến, em đã chuẩn bị xong rồi, để ở bên cạnh cho chị, còn trong túi này đựng đồ, tiểu đoàn trưởng bảo chị pha nước uống."
Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Tôi biết rồi."
Tiểu Triệu dừng lại một chút nhưng không vội rời đi: "Chị dâu, hình như chị không khỏe."
Lúc này Diệp Thiển Hâm yếu nhất, sắc mặt và khóe môi đều hơi tái nhợt, rõ ràng là rất khó chịu.
"Chị dâu, nếu chị không khỏe, tiểu đoàn trưởng bảo em đưa chị về nhà luôn."
Nói xong, Tiểu Triệu liếc nhìn Chu Lệ bên cạnh.
Chu Lệ cười nói: "Tiểu đoàn trưởng Mạnh đã nói vậy rồi, tôi đương nhiên không có vấn đề gì, hơn nữa tôi vốn định cho Tiểu Diệp nghỉ phép rồi."
Nhưng Diệp Thiển Hâm không muốn về.
Nếu xin nghỉ cả ngày thì thôi, mình đã đến rồi, thế nào cũng phải cố gắng, hơn nữa đau cũng chỉ một lúc.
"Tôi không sao, đừng nói nhiều với Mạnh Ngôn như vậy, về nhanh đi, để anh ấy tập trung huấn luyện."
"... Chị dâu, em thấy vậy cũng không yên tâm, hay là em ở đây đợi một lát, chị không chịu được thì chúng ta đi."
"Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ ổn thôi."
"Vậy em đợi.
"
Tiểu Triệu rót nước nóng cho Diệp Thiển Hâm, Chu Lệ cũng giúp cô tìm một túi chườm nước nóng.
Sau khi uống nước nóng, Diệp Thiển Hâm đã khỏe hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn.
"Tôi không sao rồi." Diệp Thiển Hâm cười nói với Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu quan sát một lúc, cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy chị dâu, em vê trước đây." Hắn vừa quay người thì tình cờ va phải một người đàn ông đeo kính.
Hai người nhường đường cho nhau, người đàn ông mới vào phòng.
Diệp Thiển Hâm đã vào phòng trong, phòng trong có hai dãy giá sách và một tủ hồ sơ, góc phòng đặt một chậu rửa mặt, Diệp Thiển Hâm đặt ấm nước nóng mà Tiểu Triệu đưa xuống, sau đó mới mở túi mà Mạnh Ngôn đưa.