Diệp Thiển Hâm không để ý đến Nguy Hương Hương, ngược lại còn thấy cô ấy rất thẳng thắn, chỉ là chưa hiểu chuyện nên tính tình có phần nóng nảy.
"Thôi đi, người ta có người đưa tận nơi." Phùng Khinh Ca ở bên cạnh hắt nước lạnh.
Ngụy Hương Hương ngượng ngùng nắm lấy bím tóc của mình: "Ôi, em, em cũng hơi hấp tấp."
"Thật sự không sao." Diệp Thiển Hâm suy nghĩ một chút, thấy cô ta vẫn còn rất băn khoăn, đành phải nói: "Nếu cô thực sự thấy không thoải mái, lát nữa giúp đoàn trưởng Phùng khiêng ghế của tôi lên trên là được."
"Không vấn đề! Em còn có thể khiêng thêm hai cái nữa."
Trước sự thay đổi thái độ chóng mặt của Ngụy Hương Hương, nhiều người cũng nghe thấy tên của Diệp Thiển Hâm, không khỏi quay sang nhìn.
"Đến rồi đến rồi, xin lỗi, tôi không đến muộn chứ."
Lúc này, hai người cuối cùng cũng đến, một trong số đó vừa la vừa chạy đến bên này.
Diệp Xuân Yến lau mồ hôi trên trán, nghe người bên cạnh nói mình không đến muộn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời mới biết cô ta đã vất vả như thế nào, mặc dù đã dậy từ sớm, dọn dẹp đồ đạc nhưng vì em trai đột nhiên khóc lóc, cô ta đành phải ở lại giúp đỡ.
Một đường chạy đến đây, cô ta chạy đến nỗi tim muốn nổ tung, toàn thân đều là mồ hôi.
"... Mùi gì mà nồng thế"
"Nữ đồng chí này có phải không tắm không vậy."
"Đoàn văn công toàn nữ, chưa thấy ai có mùi như vậy, nhìn cũng giống như chưa thay quân áo."
"Nhà tôi có mua cho tôi một chiếc áo khoác mới."
Những lời bàn tán xung quanh khiến Diệp Xuân Yến có chút tự ti, quần áo của cô ta vẫn là chiếc áo bông cũ năm ngoái, hơn nữa trên người cô ta cũng thực sự có mùi.
"Tôi... tôi chỉ là chạy vội quá." Diệp Xuân Yến cẩn thận giải thích, sợ mình không hòa nhập được với mọi người.
Cuối cùng, có một cô gái chủ động chào hỏi Diệp Xuân Yến: "Không sao, ai cũng có lúc chạy đến đổ mồ hôi, em tìm chỗ ngồi đi, mười phút nữa là bắt đầu."
"Cảm ơn chị!" Diệp Xuân Yến lập tức nhìn cô gái với ánh mắt biết ơn.
Cô gái cười nói: "Không sao, sau này đều là đồng nghiệp, đừng khách sáo như vậy, đúng rồi, nhà chị ở khu tập thể nhà máy thép phía bắc thành phố, còn em?”
Diệp Thiển Hâm sửng sốt, cứng nhắc nói: "Em, nhà em ở phía tây thành phố."
"Thật không khéo, đến lúc nghỉ lễ không về nhà cùng nhau được."
Có người nghe thấy cuộc đối thoại của họ, quay lại: "Nhà tôi ở phía tây thành phố, chúng ta có thể đi cùng nhau nhưng nhà tôi ở khu vực kết hợp thành thị nông thôn xa xôi một chút, mọi người đừng chê tôi nhé."
"Sao lại chê được, mọi người đều là giai cấp công nông như nhau, không ai đặc biệt hơn ai."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Khi các cô gái tụ tập lại, tình bạn có thể nhanh chóng được xây dựng, không lâu sau, ba hoặc bốn cô gái ở đây đã giới thiệu địa chỉ nhà của mình, nghĩ đến việc sau khi nghỉ lễ sẽ cùng nhau về nhà.
"Còn cô, cô tên gì?" Có người nhìn Diệp Xuân Yến: "Ở đâu phía tây thành phố?"
Diệp Xuân Yến nghiến răng: "Tôi tên Diệp Xuân Yến, nhà tôi ở khu tập thể giáo viên phía tây thành phố."
"Thật tuyệt." Cô gái ở khu vực kết hợp thành thị nông thôn reo lên: "Vừa tiện đường, lúc đó tôi có bạn đi cùng rồi."
Đúng vậy, đúng vậy...
Diệp Xuân Yến qua loa cho xong, trong lòng lại rất khó chịu.
Nếu như trước đây, cô ta có thể quang minh chính đại và tự hào nói ra địa chỉ nhà của mình.