Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 254




Ngay cả lãnh đạo thành phố cũng bình luận khen ngợi sự lựa chọn lân này của "Phong thái đô thị."

Ngay cả những người dân thường cũng bắt đầu bàn tán, trước đây đều cho rằng hội họa phương Tây là nghệ thuật, hợp thời hơn nhưng phong cách truyên thống của dân tộc chúng ta cũng có trình độ nghệ thuật rất cao.

Hai là, Diệp Thiển Hâm còn trẻ, nhiều người tưởng là họa sĩ có kinh nghiệm, kết quả biết được lại là nhà thiết kế thời trang trẻ Diệp Thiển Hâm từng tham gia thiết kế trang phục cho buổi dạ hội, càng khiến mọi người cảm thấy mới lạ.

"Tuổi còn trẻ đã có thể chuyên tâm trau dồi tác phẩm hội họa của mình, có thể thấy đồng chí Diệp Thiển Hâm này có tâm tính rất vững vàng." Trong đoàn văn công quân khu, nhân viên văn thư Tiểu Lưu cảm khái nói.

"Hơn nữa còn là một nữ đồng chí nữa, đồng bào nữ của chúng ta thật là tranh đấu."

"Đúng đúng đúng.

Hai người nói chuyện lần này là Phùng Khinh Ca và đội trưởng đội Mỹ Thuật của đoàn văn công Trương Anh Tử.

Trương Anh Tử cầm lấy hồ sơ của Diệp Thiển Hâm trên bàn làm việc, lại hỏi: "Đội Mỹ Thuật chúng tôi đang thiếu một nữ đồng chí có năng lực như vậy, cuối cùng cũng đợi được rồi."

Phùng Khinh Ca ngẩng đầu lên, có chút chột dạ: "Đầu năm nay đội Mỹ Thuật đúng là đã định một người mới, chính là đồng chí Diệp Xuân Yến thường xuyên gửi tác phẩm đến đây những năm trước."

"Hả?"

Trương Anh Tử nhíu mày: "Ai?"

Phùng Khinh Ca: "Cô quên rồi à, chính là người cuối cùng đã gửi một bức "Báo xuân đồ), là Diệp Xuân Yến đó, năm nào cũng gửi tác phẩm đến đây, bức "Báo xuân đồ" này có thể coi là có chút tiến bộ rồi, lúc đó cô cũng xem rồi, nói là được."

"Đừng có đánh trống lảng với tôi." Trương Anh Tử chống nạnh: "Lão Phùng, tôi nói là đông chí Diệp Thiển Hâm này, hai đồng chí họ Diệp nhưng đây là khác nhau một trời một vực, anh đừng nhét cho tôi một Diệp Xuân Yến cho xong chuyện." "Không có mà." Phùng Khinh Ca có chút đau đầu liếc nhìn Trương Anh Tử.

Trương Anh Tử vào đoàn văn công sớm hơn Phùng Khinh Ca, cũng coi như là người có thâm niên, hơn nữa tính tình mạnh mẽ, ít ai dám trêu chọc.

"Không có? Vậy tôi lấy hồ sơ này đi nhé."

"Đừng đừng đừng." Phùng Khinh Ca vội vàng đứng dậy, cười nói: "Anh Tử à, đồng chí Diệp Thiển Hâm đã được điều đến phòng chỉ đạo nghệ thuật của đoàn văn công rồi, đây là quyết định của cấp trên trong đoàn chúng ta, tôi quên báo trước với cô."

"... Đây không phải là chuyện báo trước, năm ngoái biết đồng chí Diệp Thiển Hâm sắp đến, tôi là người đầu tiên tìm anh xin người, lúc đó anh đã đồng ý đàng hoàng, bây giờ lại muốn nhét cho tôi một Diệp Xuân Yến cho xong chuyện?”

Nhân viên văn thư Tiểu Lưu cũng đến khuyên: "Đội trưởng Trương, đây thực sự là quyết định của đoàn, cô nghĩ xem, đồng chí Diệp Thiển Hâm là một họa sĩ, đã đến đây thì chắc chắn phải đến đội Mỹ Thuật của các cô, đoàn trưởng Phùng quản lý đội múa, không thể điều đến đội múa được, anh ấy không có ý riêng, cũng là đột nhiên nhận được thông báo của đoàn."

Phùng Khinh Ca là phó đoàn trưởng của đoàn văn công, có tổng cộng ba người phó đoàn trưởng nhưng dù sao cũng không phải là đoàn trưởng, càng không phải là chính ủy hay những lãnh đạo lớn như vậy, rất nhiều lúc hắn cũng phải nghe theo mệnh lệnh.

Trương Anh Tử nhìn trái nhìn phải, cơn tức giận cũng giảm đi một chút: "Đoàn này cũng thật là, năm nào đội Mỹ Thuật của chúng tôi cũng tuyển người nhưng năm nào cũng thiếu người, thời buổi này, căn bản không có mấy người tĩnh tâm nghiên cứu hội họa, huống hồ là quốc họa, vất vả lắm mới có một đồng chí Diệp Thiển Hâm, tôi còn nghĩ đội Mỹ Thuật cuối cùng cũng ngẩng cao đầu được rồi."