Hoàng Thanh Nguyên hơn bà nội Diệp tám tuổi, lại trải qua những năm tháng gian nan trước đây, sức khỏe vẫn luôn không tốt.
Hoàng Hữu Tài có chút bất lực: "Người nhà bọn chú cũng đã khuyên rồi nhưng không được, nói gì cũng không chịu đi kiểm tra."
"Nếu kiểm tra có tác dụng thì sao không chế ra được một loại thuốc trường sinh bất lão? Đã nói là vô dụng thì chính là vô dụng."
Hoàng Thanh Nguyên không muốn cãi nhau với con trai, sau đó lại nhìn Diệp Thiển Hâm với vẻ lo lắng: "Cháu gái ngoan, đừng để ý đến nó, chúng ta nói chuyện của chúng ta, cháu đã đọc xong quyển sách mà ông cho cháu mượn chưa?"
Diệp Thiển Hâm bật cười, đành phải trả lời theo lời ông cụ: "Cuốn sách ông cho cháu mượn, tôi đã đọc kỹ hai lần rồi, chỉ là có một số vấn đề, mặc dù sau khi đọc xong cũng có thể làm được nhưng lại không nắm chắc về liều lượng, cháu có một miếng đá thanh kim, hôm nay cũng mang theo một miếng nhỏ, muốn nhờ ông xem giúp.
Nói rồi, Diệp Thiển Hâm lấy miếng đá thanh kim đã chuẩn bị trước ra.
Hoàng Thanh Nguyên nhìn thấy, đôi mắt đục ngau lập tức sáng lên: "Thứ tốt như vậy, ông đã mấy chục năm không thấy rồi, trách sao cháu lại có vấn đề, đúng là nên mài thật cẩn thận."
Sau đó, Diệp Thiển Hâm nghe Hoàng Thanh Nguyên giải thích chỉ tiết vê quy trình, còn có vấn đề về liều lượng cần kiểm soát.
Bên này họ đang học, bên Mạnh Ngôn lại có vẻ hơi chán.
Đợi Diệp Thiển Hâm nhớ ra thì hai người cũng học xong gần hết.
Hoàng Thanh Nguyên giảng bài xong hơi mệt, nói một tiếng với Diệp Thiển Hâm rồi về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Thiển Hâm tiễn ông cụ ra đến cửa, lúc này mới nhìn Mạnh Ngôn với ánh mắt xin lỗi: "Vừa nãy chỉ lo nói chuyện với ông Hoàng, quên mất anh còn ở đây, đợi lâu rồi phải không."
"Không có." Mạnh Ngôn lắc đầu.
"Sao có thể, những gì bọn em nói thực ra rất vô nghĩa, người ngoài nghề căn bản không hiểu được, ngay cả chú Hoàng vừa nãy cũng trốn ra ngoài chơi với trẻ con." Mạnh Ngôn: "Không chán, giọng nói của vợ anh rất hay, mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng nghe giọng của em anh thấy vui, hơn nữa cũng coi như là được mở mang kiến thức."
"Suýt quên mất, trước đây anh từng học quốc họa với ông nội một thời gian."
Diệp Thiển Hâm cười cười: "Nếu anh hứng thú, lúc em làm màu, anh có thể ở bên cạnh nghiền đá giúp em."
"Không vấn đề."
Mạnh Ngôn không chút do dự đồng ý.
Buổi tối, Diệp Thiển Hâm và Mạnh Ngôn ăn tối tại nhà Hoàng Hữu Tài, Diệp Thiển Hâm lén nhét một phong bì vào phòng của ông Hoàng, sau đó kéo Mạnh Ngôn vội vã đi vê phía đầu thôn.
"Nhanh lên, lỡ bị phát hiện thì họ nhất định sẽ không chịu nhận đâu."
Mạnh Ngôn cũng mặc cho cô kéo mình đi, trong lòng bàn tay, tay cô mềm mại và mát lạnh.
Chuyển sang tháng hai.
Cỏ cây tươi tốt, vạn vật hồi sinh, quân khu bắt đầu tuyển quân, đoàn văn công bắt đầu tuyển người mới, đều mong chờ có thêm máu mới gia nhập.
Nhưng điều khiến mọi người trong đoàn văn công vui mừng hơn là, đầu năm nay, cuối cùng họa sĩ Diệp Thiển Hâm nổi tiếng vì trang bìa tạp chí cũng sắp đến.
Bìa báo Xuân năm Rồng do Diệp Thiển Hâm vẽ cho tạp chí "Phong thái đô thị" đã gây được tiếng vang không nhỏ trong huyện của họ.
Một là, vì trước đây mọi người đều thích phong cách hội họa hiện thực, cho dù thỉnh thoảng có xuất hiện tranh quốc họa thì cũng chủ yếu là tranh nhân vật, còn tranh quốc họa theo phong cách thiên về ý vị như Diệp Thiển Hâm thì lập tức khơi dậy lòng tự hào dân tộc của không ít người.