Phùng Khinh Ca:
Nhìn Mạnh Ngôn sắp đi, Phùng Khinh Ca lại kéo anh lại: "Ê ê ê, tôi không làm đâu, lân nào cũng là tôi làm giúp anh."
Mạnh Ngôn nhìn hắn: "Anh lại không cần huấn luyện, có nhiều thời gian."
Phùng Khinh Ca: "Vậy tôi cũng không làm, vợ chồng hai người cãi nhau, sao lại liên quan đến tôi, hai người phải mời tôi ăn cơm mới được."
Mạnh Ngôn nghĩ ngợi một chút: "Nửa tháng trước, anh cố ý tìm tôi che chắn, để tôi nói với vợ anh rằng anh đang huấn luyện, để anh đi thi đấu bóng bàn với đám người Tiểu Triệu."
Phùng Khinh Ca:....
"
Được lắm, Mạnh Ngôn, anh đúng là nghĩa khí!
Phùng Khinh Ca: "Sao thế, tôi, tôi... khu khu khụ, tôi lại không làm gì xấu, anh có ý gì, không phải là muốn nói với cô ấy chứ, nói thì sao, tôi không sợ..."
"Được, vậy tôi gọi điện thoại ngay đây."
"Đừng đừng đừng!" Phùng Khinh Ca thở dài: “Anh phản bội, tôi phản đối!"
"Phản đối không có hiệu lực."
Dừng lại một chút, Mạnh Ngôn lại nói: "Tháng sau vợ tôi nghỉ việc, cô ấy có ý định đến đoàn văn công phát triển, tiện thể tham gia cuộc thi vẽ tranh của thành phố, làm rạng danh đoàn văn công, nếu cô ấy tiếp tục không vui, tôi không dám đảm bảo cô ấy còn đến đoàn văn công hay không."
"... Phùng Khinh Ca lau mồ hôi trên trán: "Được rồi được rồi, sợ hai vợ chồng các người rồi, hai người bắt nat tôi chết đi được.
"Có chỉnh sửa bảng điểm danh không?”
"Chỉnh chỉnh chỉnh! Anh mau đi đi, bây giờ nhìn thấy anh là tôi đau đầu."
Mạnh Ngôn cười cười, nói cảm ơn rồi vội vàng đến cửa hàng bách hóa.
Ngày hôm sau.
Diệp Thiển Hâm vừa về đến nhà, Mạnh Ngôn đã đến trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Vợ a anh sai rồi."
"... Hả?"
Diệp Thiển Hâm có chút ngơ ngác nhìn Mạnh Ngôn, chớp chớp mắt: "Sai gì, anh..."
Nghĩ ngợi một chút, Diệp Thiển Hâm nhìn trái nhìn phải trong nhà: "Anh làm chuyện gì vậy?”
Mạnh Ngôn đứng nghiêm, thái độ nghiêm túc: "Gần đây anh bận rộn nên không để ý đến cảm xúc của em, càng không dành thời gian rảnh rỗi để ở bên em, vì vậy khiến em không vui."
Lúc đầu Diệp Thiển Hâm còn tưởng là anh làm gì, nghe xong lời này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đồng chí Mạnh Ngôn." Diệp Thiển Hâm cố ý hắng giọng, nghiêm túc nhìn anh.
"Ừ, em nói đi." Trong lòng Mạnh Ngôn căng thẳng, nghĩ đến món quà mình mua hôm qua không biết có thể khiến vợ vui lên không.
Diệp Thiển Hâm cố ý dừng lại hai giây, nhìn vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc của anh, lúc này mới cười ra tiếng.
Mặc dù gân đây Mạnh Ngôn rất bận nhưng hai người vẫn có thời gian gặp nhau vào buổi tối, tốt hơn nhiều so với những người chồng ở xa hàng tháng trời mới được gặp vợ một lần.
Hơn nữa Mạnh Ngôn tuy bận nhưng cũng rất quan tâm đến Diệp Thiển Hâm.
Trưa có thời gian sẽ về nấu cơm, hoặc mang cơm từ căng tin về, buổi sáng còn chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Diệp Thiển Hâm, đưa Diệp Thiển Hâm đi làm.
"Vài ngày trước em đã nói rồi, anh bận chuyện lớn, em hoàn toàn hiểu cho anh, không hề không vui." Diệp Thiển Hâm nghiêm túc giải thích.
Nhưng Mạnh Ngôn vẫn nghiêm túc: "Tối hôm qua em gọi điện nói vê nhà cũ ở, cũng không nói lý do, vì vậy anh nghĩ rất lâu, gần đây có thể khiến em không vui, hình như chỉ có lý do anh dành quá ít thời gian cho em."
Lúc này Diệp Thiển Hâm mới nhớ ra, lúc đó mình chỉ lo nói chuyện với chị hai.
"Mấy ngày nữa chị hai sẽ đi Bắc Kinh, đến lúc đó không thể đón Tết cùng chị ấy, em muốn tranh thủ nói chuyện với chị ấy nhiều hơn trước khi chị ấy đi."