Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 232




"Suỵt... Nhà họ Hồ về rồi."

Không biết ai báo tin, nghe nói nhà họ Hồ về, những người tụ tập nói chuyện phiếm đều vội vàng tản đi, chỉ là từng ánh mắt, từng đôi tai đều không rảnh rỗi, chỉ chờ một lát nữa xem náo nhiệt.

Người đến là Hồ Tuấn Khanh.

Hắn ta xách theo một túi ni lông màu đen, sau khi vào sân thì có vẻ như có chuyện gì gấp nên đi vê phía nhà mình, đầu hơi cúi xuống, có vẻ không muốn gây sự chú ý.

Chỉ là...

"Bác sĩ Hồ, hôm nay tan làm sớm thế ạ." Có người thích hóng chuyện không nhịn được mà tiến tới.

Hồ Tuấn Khanh miễn cưỡng cười cười chào hỏi: "Bệnh viện không có việc gì nên về trước, tôi vê nhà đây."

Nhưng người đó lại đảo mắt, cố ý lo lắng nói: "Nghe nói mấy hôm trước anh đến bệnh viện khám, có phải cơ thể không khỏe chỗ nào không, nếu có chuyện gì nhất định phải nói với mọi người trong khu gia đình, chúng ta là một gia đình lớn, có khó khăn thì cùng nhau giải quyết."

Hồ Tuấn Khanh vội vàng nói: "Không có, không có chuyện gì cả, là vợ tôi không khỏe, tôi đi cùng cô ấy."

"Ồ... Vẫn là chuyện con cái à?"

Hồ Tuấn Khanh cười khổ: "Đúng vậy, người phụ nữ này đúng là vô dụng."

"Nhưng tôi nghe nói đồng chí Minh Ngọc đã làm rất nhiều xét nghiệm mà không có vấn đề gì, chẳng lẽ là anh... Đúng rồi, tôi nhớ lúc anh mới chuyển đến khu gia đình chúng ta, lúc đó anh vẫn chưa kết hôn phải không, ngày nào mẹ anh cũng cũng đi tìm thầy thuốc đông y chữa bệnh cho anh, có phải anh..."

"Anh nói gì tôi không hiểu." Sắc mặt Hồ Tuấn Khanh đột nhiên thay đổi, vội vàng vê nhà.

Có người vừa nói chuyện với hắn ta nhắc nhở, những người khác trong khu gia đình cũng nhớ lại chuyện trước đây.

"Lúc đó tôi còn thấy lạ, bác sĩ Hồ làm việc ở bệnh viện thành phố, khám ở bệnh viện thì tốt biết bao, lại còn đi tìm thây thuốc đông y, không phải là từ sớm đã có vấn đề chứ."

"Thế thì đúng là hại thảm Diệp Minh Ngọc rồi..."

Lúc này, mẹ của Hồ Tuấn Khanh là Thạch Hà cũng từ quê về, trong lòng còn ôm một gói đồ, lúc vào sân vừa vặn nghe thấy họ bàn tán về Hồ Tuấn Khanh, định mở miệng thì Hồ Tuấn Khanh mở cửa sổ gọi bà ta vê.

"Mẹ, sao mẹ vê quê lâu thế, nhà còn một đống việc chờ mẹ, nhanh về dọn dẹp đi."

Cả đời Thạch Hà chỉ sinh được một người con trai này, coi như bảo bối mà nâng niu trong lòng, ngay cả sau khi con trai kết hôn, bà ta cũng muốn ngày đêm hầu hạ con trai.

Thạch Hà liếc nhìn những người khác trong khu gia đình, khóe mắt đầy nếp nhăn lộ ra vẻ tinh ranh.

Nhưng bà ta vẫn nghe lời con trai vê nhà trước, vừa về đến nhà, bà ta lập tức đặt đồ trong lòng xuống, đi đến bên cạnh con trai, cẩn thận quan sát một lượt.

"Tuấn Khanh à, có phải Diệp Minh Ngọc không chăm sóc con tử tế không, sao mẹ thấy con lại gây đi rồi."

Hồ Tuấn Khanh ưỡn cái bụng to của mình, thở dài: "Mẹ, mẹ không biết con đã trải qua thời gian này thế nào đâu, ăn không ngon, ngủ không yên, sao bây giờ mẹ mới về thế."

Thạch Hà đau lòng vô cùng, vừa lấy khoai lang phơi khô ở quê cho Hồ Tuấn Khanh, vừa nói: "Me không phải vì con sao, mẹ nghĩ rằng, cuộc sống của con bây giờ tuy không tệ nhưng dù sao cũng phải có con cái mới được, chúng ta đã bỏ nhiều công sức vào Diệp Minh Ngọc như vậy mà vẫn không thành, xem ra là không có hy vọng rồi, vì vậy mẹ đã liên hệ cho con một người."