Diệp Minh Ngọc vội kéo Diệp Thiển Hâm: "Không phải, là tự chị muốn ra ở."
Diệp Minh Ngọc: "Lần trước vê, chị phải khó khăn lắm mới bắt Hồ Tuấn Khanh đi khám, tuần sau mới có kết quả nhưng chị ở nhà, nhìn thấy anh ta là chị lại thấy phiền, nghĩ đến việc dù sao sau khi em kết hôn, bà nội và mọi người cũng phải đi thuê nhà bên ngoài nên chị đã vê ở mấy ngày, cũng muốn tránh đi cho đầu óc thanh tĩnh, tự mình suy nghĩ xem sau này phải đi con đường nào."
Nghe xong những lời này, Diệp Thiển Hâm cũng bình tĩnh lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm, bây giờ chị hai có thể nghĩ như vậy, chứng tỏ là cô ấy đã thu hồi lại không ít tâm tư từ Hồ Tuấn Khanh, cũng biết tự lo cho mình rồi.
"Chị hai, chị có thể tự lo cho mình là tốt rôi, vừa nãy em thấy chị một mình ở đây, em còn chẳng nghe được tin tức gì nên trong lòng có chút lo lắng, sợ chị chịu ấm ức.
"Con bé này, đúng là lớn rồi, bây giờ đã bắt đầu lo cho chị, sợ chị chịu ấm ức." Diệp Minh Ngọc vừa nói vừa gõ vào trán Diệp Thiển Hâm.
Sau đó, Diệp Minh Ngọc vẫn thấy chua xót trong lòng: "La chị không tốt, để bà nội và mọi người lo lắng, ôi."
"Đây không phải là lỗi của chị." Diệp Thiển Hâm lập tức sửa lại lời cô ấy: "Là Hồ Tuấn Khanh quá biết cách ngụy trang."
Diệp Minh Ngọc hít một hơi: "Dù sao anh ta cũng đã đi khám rồi, thứ hai tuân sau sẽ có kết quả, hơn nữa Hâm Hâm, chị thấy phản ứng của anh ta lúc đó, cảm giác như anh ta đã sớm biết mình có vấn đề vậy."
Diệp Thiển Hâm gần như không do dự gật đầu: "Chị hai, chuyện này em đã định nói với chị từ lâu rồi, nếu Hồ Tuấn Khanh không biết trước mình có vấn đề, tại sao lại nhiều lần từ chối đi khám, cho dù là tự ái thì cũng nên muốn đi khám ngay để chứng minh cho minh.
"Em nói đúng.
Đột nhiên mặt Diệp Minh Ngọc đỏ lên nhưng trong mắt lại hiện lên một tia ghê tởm: "Ham Hâm, bây giờ em đã kết hôn, có một số chuyện em cũng nên hiểu, đàn ông có được hay không, có thể cảm nhận được, em hiểu không?”
Diệp Thiển Hâm: "... Khụ khụ, vâng." Diệp Minh Ngọc còn muốn nói gì đó nhưng lại một lần nữa rơi vào cảm xúc ngượng ngùng, mãi không mở miệng được.
Diệp Thiển Hâm cau mày: "Chị hai, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có chuyện gì mà không thể nói, chị ngại anh trai nhưng ở trước mặt em chị đừng ngại, nói ra em còn có thể giúp chị đưa ra chủ ý."
"... Hâm Hâm, chị chỉ thấy không hiểu, nếu nhà họ Hồ đã sớm biết Hồ Tuấn Khanh có vấn đề nhưng họ biết được bằng cách nào? Thôi, chị nói thật với em, thực ra chị đã lén hỏi bác sĩ."
Diệp Thiển Hâm: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Lúc đó chị hỏi khá hời hợt, vê phương diện đó của anh ta đúng là bình thường, nhìn be ngoài không thấy gì, giống như em nói, phải đi khám mới biết được sự thật nhưng trước đó nếu anh ta bình thường, rốt cuộc là thông qua việc nhận ra mình có vấn đề mới đi khám?"
Nhìn vẻ ghê tởm của chị hai, Diệp Thiển Hâm dường như hiểu ra điều gì đó.
"Chị hai, ý chị là trước đây anh ta có thể đã có phụ nữ? Thậm chí còn muốn có con, kết quả không có nên mới đi khám?"
"Đúng"
Diệp Minh Ngọc mở to mắt, đột nhiên nắm lấy cổ tay Diệp Thiển Hâm: "Chị chính là có ý này, em hiểu không Hâm Hâm, lúc chị nghĩ đến điều này, trong lòng buồn nôn đến mức không ăn nổi cơm, nhìn thấy anh ta cũng muốn nôn!"