Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 228




Nói thế nào Tiểu Triệu cũng không nhận, Diệp Thiển Hâm đành phải mang lên xe, hắn mới nhận.

Sau đó Diệp Thiển Hâm đến cửa hàng bách hóa mua quà, mỗi thứ hai phần, một phần tặng Mạnh tư lệnh, một phân lát nữa tặng bà nội.

Đến biệt thự nhà họ Mạnh, Hà Lương đã chuẩn bị sẵn ở trong sân.

"Chú Hà ạ."

Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa nhìn vào trong, quả nhiên thấy Mạnh tư lệnh cũng vội vàng di ra.

"Cha, mấy hôm nay trời chuyển lạnh rồi, con mang đến cho cha tấm chăn lông mới, là bà nội con tự đan, bình thường cha xem báo có thể đắp lên chân."

Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa giúp Hà Lương mang đồ vào nhà.

"Vẫn là con chu đáo, thằng nhóc Mạnh Ngôn kia tám trăm năm cũng không nghĩ ra, lát nữa đi thì mang mấy loại hoa quả khô Liên Xô đã gửi đến trước đó về."

"Cha cứ giữ lại ăn đi." Nghĩ ngợi một chút, Diệp Thiển Hâm lại nói: "Để ở đây, tuần sau con đến đây sẽ ăn."

Mạnh tư lệnh cười: “Con bé này...

Nhưng Diệp Thiển Hâm tuy miệng nói không mang đồ về nhưng lúc đi, cốp xe vẫn bị Hà Lương nhét đây.

"Cha, con đi đây." Diệp Thiển Hâm nói chuyện với Mạnh tư lệnh một lúc, sau đó mới tạm biệt rời đi.

Diệp Thiển Hâm là đứa trẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng gọi tiếng "Cha", trước khi đổi cách xưng hô trong tiệc cưới, Diệp Thiển Hâm từng nghĩ mình có thể sẽ không quen nhưng mỗi lân nhìn thấy ánh mắt từ ái của Mạnh tư lệnh nhìn mình, cô mới lần đầu cảm nhận được tình yêu thương của người cha.

Mặc dù Mạnh Ngôn vẫn thỉnh thoảng cãi nhau với Mạnh tư lệnh nhưng Diệp Thiển Hâm cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của Mạnh tư lệnh dành cho anh.

Rất nhanh, Tiểu Triệu đã đưa máy nghiền đến nhà cũ của nhà họ Diệp.

Máy nghiền là loại nhỏ được tìm riêng, cao khoảng nửa mét, đủ để Diệp Thiển Hâm sử dụng.

Diệp Thiển Hâm vừa lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì nghe thấy bên trong đột nhiên truyên đến tiếng nước chảy, hơn nữa 6 khóa lớn bên ngoài cũng không khóa.

Tiểu Triệu đi sau Diệp Thiển Hâm cũng ngẩn người: "Chị dâu, không phải nói là không có ai sao?"

""

Diệp Thiển Hâm gật đầu, đúng là không có ai nhưng cũng không loại trừ khả năng là anh trai và chị dâu ve lấy đồ.

"Hay là em trèo tường vào xem có phải trộm không?"

Diệp Thiển Hâm phì cười: "Chắc là anh trai tôi về giúp chuyển đồ, cứ vào thẳng đi."

Cách đây hai ngày, Diệp Thiển Hâm đã nói với Diệp Thư Quốc là hôm nay sẽ đến lấy đồ, vì vậy Diệp Thiển Hâm không nghĩ nhiều, đẩy cửa vào thì thấy chị hai đang rửa mặt trong sân.

"Chị hai?”

Diệp Minh Ngọc thế này rõ ràng là đang ở nhà cũ, hơn nữa trông có vẻ đã ở mấy ngày rồi nhưng Diệp Thiển Hâm lại không biết gì.

Chuyện của chị hai và Hồ Tuấn Khanh, Diệp Thiển Hâm vẫn luôn để trong lòng nhưng dạo trước cô sắp kết hôn, lúc bận rộn, chỉ gặp Diệp Minh Ngọc một lần vào hai ngày trước khi kết hôn.

Trong thời gian đó, Diệp Thiển Hâm cũng nhờ Diệp Thư Quốc hỏi thăm tình hình nhưng Diệp Minh Ngọc chỉ nói là còn phải đợi thêm một thời gian nữa.

"Hâm Hâm?”

Diệp Minh Ngọc dừng lại một chút, miễn cưỡng cười: "Chị suýt quên hôm nay em về lấy đồ, nhanh vào đi, chị đã giúp bà nội dọn dẹp xong rồi."

"Để em, để em."

Tiểu Triệu vội chạy đến chuyển đồ.

Diệp Thiển Hâm giúp chuyển một lúc, sau đó kéo Diệp Minh Ngọc vào nhà.

"Chị hai, sao chị lại ở đây, nhà họ Hồ..."

Diệp Thiển Hâm vừa nói vừa tức: "Không phải là nhà họ Hồ đuổi chị ra chứ, quá đáng quá, gọi anh trai đến, chúng ta đi tìm bọn họ tính sổ."