Mạnh Ngôn cảm thấy Diệp Thiển Hâm nói như vậy là để an ủi mình, nghĩ ngợi một chút, lại nói: "Vậy thì như thế này, ngày mai bảo Tiểu Triệu đến giúp chuyển đồ, đợi tối anh bận xong sẽ đến nhà bà nội thăm bà, lúc đó em đợi anh ở đó, về cùng anh."
Diệp Thiển Hâm gật đầu: "Như vậy cũng được."
Sau khi kết hôn, ngoài vê nhà chồng, Diệp Thiển Hâm vẫn chưa về nhà, vừa hay ngày mai ở nhà với bà nội nhiêu hơn.
"Ngày mai trước khi Tiểu Triệu đến, anh có thể mang cái máy nghiền mà cha nói tìm được đến nhà cũ cho em không.
" Diệp Thiển Hâm đột nhiên nhớ đến cái máy nghiền lần trước bị bỏ quên ở nhà tư lệnh Mạnh.
Mạnh Ngôn: "Không thành vấn đề, vốn dĩ anh còn định chuyển thẳng đến đây."
"Nhà mình ở tầng hai, động tĩnh lớn quá dễ ảnh hưởng đến tầng dưới, hơn nữa trong nhà tập thể cũng nhiều trẻ con, không tiện, mấy viên đá lớn hơn của em vẫn phải để ở nhà cũ mới được."
Ngôi nhà của họ có ba phòng ngủ, ngoài phòng ngủ, Diệp Thiển Hâm dùng một phòng làm phòng sách, một phòng để đồ tạp nham, mấy viên đá đó thực sự không có chỗ để.
Diệp Thiển Hâm tính toán vừa hay nhân lúc nghỉ ngơi sau khi nghỉ việc, nghiên cứu kỹ những viên quặng đó.
Hơn nữa sắp đến Tết rồi, cô nhất định phải về thôn Hướng Dương thăm ông Hoàng, vừa hay nhân cơ hội đó để ông chỉ bảo thêm.
Diệp Thiển Hâm nói xong, ngẩng đầu định dọn bát đũa vào bếp thì thấy Mạnh Ngôn đang nhìn mình, ánh mắt đầy dịu dàng.
"Sao thế?"
Mạnh Ngôn cười cười: "Không có gì, chỉ thấy hôm nay vợ anh thật đẹp."
Diệp Thiển Ham sửng sốt, cười nói: "Vậy là trước đây không đẹp à?”
"Ngày nào cũng đẹp, ngày càng đẹp hơn."
“Như vậy còn được."
Tuy miệng Diệp Thiển Hâm thì không hài lòng nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Mạnh Ngôn tuy bận nhưng vẫn nhớ tranh thủ thời gian đi thăm bà nội cùng mình, bà nội biết nhất định sẽ vui lắm.
Dọn dẹp xong, Mạnh Ngôn vẫn như thường lệ đi cùng Diệp Thiển Hâm ra ngoài sớm một lúc, trước tiên đưa cô đến nhà máy dệt len.
Nhà họ ở gần nhà máy dệt len hơn so với nhà cũ, buổi tối Diệp Thiển Hâm có thể đi xe của nhà máy về nhà cũng rất tiện, qua lại nhiều lần, Mạnh Ngôn đưa Diệp Thiển Hâm đi làm đã thành thói quen.
Chớp mắt đã đến thứ bảy.
Khi Diệp Thiển Hâm thức dậy vào buổi sáng, vị trí ngủ bên cạnh vẫn còn hơi ấm, hẳn là Mạnh Ngôn mới đi không lâu, khi cô đi ra ngoài, quả nhiên thấy trên bàn bày cháo gạo mới nấu và một đĩa khoai tây sợi xào.
Diệp Thiển Hâm xoa xoa thắt lưng, trong lòng cảm thán không biết Mạnh Ngôn lấy đâu ra sức lực, tối qua rõ ràng quậy đến muộn như vậy, sáng nay vẫn có thể dậy nấu cơm cho hai người, hình như chỉ có mình Diệp Thiển Hâm là người vận động...
Ăn xong cơm mới hơn bảy giờ, Diệp Thiển Hâm vốn định đợi thêm một lúc nữa, ai ngờ Tiểu Triệu đã đến.
"Chị dâu, tiểu đoàn trưởng nói hôm nay để em nghe theo sự chỉ huy của chị."
Diệp Thiển Hâm mỉm cười: "Không làm lỡ việc huấn luyện của cậu chứ."
"Không ạ, em vẫn chưa thể tham gia nhiệm vụ năm sau nên cũng không có việc gì, chị dâu cứ phân phó."
Diệp Thiển Hâm nhét cho Tiểu Triệu một túi kẹo mừng và đậu phộng sữa và hạt dẻ đã mua hôm qua: "Cậu mang về nhà ăn, chúng ta đi kéo máy nghiền đến nhà cũ trước, trước khi đi phải đến cửa hàng bách hóa mua ít quà."
"Tiểu đoàn trưởng đã trợ cấp rồi, chị dâu đừng khách sáo với em."