“Thật không?" Lữ Mộng Nga có chút không tin.
"Thật mà!" Diệp Xuân Yến cắn răng nói.
"Nếu đã như vậy..." Lữ Mộng Nga do dự một chút: "Nếu mày đi làm, việc vặt trong nhà ai làm, cậu cả và mợ mày chắc chắn sẽ có ý kiến, thế này đi, nếu mày đi làm, mỗi tháng đưa cho nhà mười đồng tiền lương."
Diệp Xuân Yến ngây người, vội vàng lại nói: "Con chỉ làm đến tháng hai năm sau, mỗi tháng họ chỉ trả tám đồng."
"Vậy thì mang một nửa ve nhà." Lữ Mộng Nga nhíu mày: "Gia đình nuôi mày bao nhiêu năm, vốn dĩ mày phải đưa tiên, huống hồ bây giờ gia đình khó khăn, mày cũng nên giúp đỡ, đừng tưởng năm sau có thể vào đoàn văn công là vênh mặt lên, cho dù có vào thì mày cũng phải đưa em mày đi cùng."
"Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau với nó nữa." Diệp Khánh An gãi gãi lòng bàn chân rồi ngồi dậy.
Bây giờ cả nhà bốn người chỉ có thể chen chúc ngủ trong một căn phòng, Diệp Khánh An ngủ ở mép tường, sau khi ngồi dậy thì dựa vào tường nói đỡ cho Diệp Xuân Yến.
"Xuân Yến ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, không cần bà nói, sau này cũng sẽ đưa tiền ve nhà, dù sao thì sau này tôi cũng trông cậy vào Xuân Yến, Xuân Yến à, con chạy cả ngày cũng mệt rồi, nhanh đi rửa mặt rồi đi ngủ đi."
Diệp Xuân Yến cảm động nhìn Diệp Khánh An, gật đầu rồi đi ra ngoài rửa mặt.
Nhưng trong lòng Diệp Xuân Yến lại rất lo lắng, cái gọi là công việc, chỉ là một cái cớ cô ta nghĩ ra để trốn việc.
Cũng không biết có thể lừa được bao lâu, đợi đến khi bại lộ thì chỉ còn cách thành thật khai báo, dù sao thì cô ta thực sự không chịu nổi cảm giác phải giặt quân áo cho một đám người vào mùa đông giá rét.
Đợi Diệp Xuân Yến đi rồi, Lữ Mộng Nga trừng mắt nhìn Diệp Khánh An: "Ông trông cậy vào con gái thì có ích gì, dù sao thì sau này tôi chỉ trông cậy vào con trai tôi, ông chiều nó quá rồi, ngày nào tôi mắng nó, ông cũng đứng ra nói đỡ."
Diệp Khánh An nằm xuống đắp chăn: "Này, không phải tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi sao, chắc chắn vẫn phải trông cậy vào con trai mình chứ, hơn nữa, bà đóng vai ác thì đương nhiên tôi phải ra mặt làm người hòa giải, dỗ dành Xuân Yến vui vẻ, sau này mới có thể đưa nhiều tiền vê nhà, bà hiểu gì chứ.
”
Lữ Mộng Nga biu môi: "Vậy thì bao giờ ông mới có thể đưa tiên về nhà? Đã ra ngoài bao nhiêu ngày rồi, còn chưa đi tìm việc."
"Tôi tìm rồi nhưng không ai nhận, bây giờ cứ làm ở đội sản xuất đi, cuối năm có thể chia được ít tem phiếu lương thực, ít nhất cũng đủ cho nhà mình ăn."
"Vô tích sự..."
Lữ Mộng Nga thở dài nhưng cũng rất bất lực, chỉ có thể nằm xuống nghỉ ngơi.
Rất nhanh đã đến ngày đãi tiệc, trước ngày này, Diệp Thiển Hâm đã theo Mạnh Ngôn đến xem chỗ ở của họ.
Ngôi nhà được phân cho vợ chồng Mạnh Ngôn ở ngay trong khu tập thể cách quân khu không xa, là một căn nhà ba phòng ngủ trên tâng hai.
Mạnh Ngôn cũng đã mua trước đồ nội thất và dọn dẹp sạch sẽ.
Ngày đãi tiệc, Mạnh tư lệnh, bạn bè và đồng chí của Mạnh Ngôn đến đủ cả trăm mười người, tiệc rượu cộng lại phải có đến năm mươi bàn.
Tiệc rượu quy mô như vậy, dù ở đâu cũng rất ít khi thấy, khiến Diệp Thư Quốc nhìn mà ngây người.
Nhưng điều khiến Diệp Thiển Hâm ngây người hơn là lúc tối đếm tiên mừng cưới.
"Trời ơi Mạnh Ngôn, nhiều như vậy đều cho chúng ta sao?" Diệp Thiển Hâm nhìn chiếc hộp nhỏ đựng gần năm mươi phong bì: "Cộng lại được bao nhiêu tiền đây."