Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 197




Lưu Trân ở bên cạnh thấy Diệp Thiển Hâm không nói gì khác, sắc mặt lập tức có chút thất vọng nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười, gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, cứ để anh trai em ký tên, Ham Hâm đừng quan tâm đến những chuyện này nữa."

Diệp Thiển Hâm cười nói: "Vâng, sau này em chắc chắn sẽ thường xuyên đến thăm bà nội, đến lúc đó chị dâu đừng chê em phiền."

"Sao có thể chứ, em đến hàng ngày chị cũng không để ý."

Tuy Lưu Trân nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhưng vì chồng mình đã quyết định rôi, nếu cô ta còn đề nghị chia tiên thuê nhà thì không khỏi thành người hẹp hòi.

Còn Diệp Thiển Hâm đương nhiên hiểu được sự khó chịu trong lòng Lưu Trân.

Nhưng cho đến tận bây giờ, anh trai vẫn một mực cho rằng cuộc sống sau này sẽ vẫn luôn ở nhà hàng quốc doanh, cuộc sống của họ bây giờ cũng tạm ổn, nếu mình ra tay trước, luôn giúp đỡ, e rằng anh trai sẽ ngày càng không có ý thức về khủng hoảng.

Hơn nữa nói cho cùng, anh trai vẫn luôn ở cùng bà nội, lần này ra ngoài, lấy một ít tiền thuê nhà cũng là điều nên làm.

"Anh vẫn chưa báo tin em kết hôn cho Minh Ngọc." Diệp Thư Quốc lại nói: "Lần trước gọi điện cho con bé, nghe giọng điệu thì Hồ Tuấn Khanh đúng là có vấn đề, bây giờ chỉ chờ kết quả của bệnh viện thôi, đợi con bé bận xong, anh sẽ đến nhà con bé nói chuyện vui của em."

Diệp Thiển Hâm: "Hồ Tuấn Khanh chịu đến bệnh viện sao?"

"Không chịu cũng phải chịu, lúc đầu còn cãi nhau một trận với Minh Ngọc, Minh Ngọc đã dùng cách của em, dọa sẽ làm âm lên, hắn ta mới ngoan ngoãn."

Nói chuyện một hồi, rất nhanh đã đến giờ hẹn với Quách Minh Đạt, mở cửa ra, người đến lại là Quách Hiểu Như.

Lưu Trân mời Quách Hiểu Như vào sân, giữa sân nhà họ có một chiếc bàn đá, trên đó bày sẵn giấy bút đã chuẩn bị từ trước.

Hợp đồng chỉ có một trang, Diệp Thư Quốc xem qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở số tiền thuê nhà cuối cùng.

"Sao mỗi tháng lại ít hơn năm đồng?" Diệp Thư Quốc có chút không tin: "Đồng chí Hiểu Như, có phải chú Quách viết nhầm không?"

Thật ra mọi người đều có chút kinh ngạc, chú Quách lại để Quách Hiểu Như hướng nội đến ký hợp đồng.

Quách Hiểu Như: "Không nhầm đâu, lúc tôi ra ngoài, cha tôi bảo tôi là bấy nhiêu, là giá đã nói với chị Thiển Hâm lần trước."

Diệp Thiển Hâm di tới xem một chút, cười nói: "Đúng là như vậy, chú Quách có chút việc cân em giúp nên tiện thể giảm bớt một phần tiền thuê nhà cho em."

Vừa nãy Lưu Trân còn có chút không vui, lập tức cười tươi trở lại, khoác tay Diệp Thiển Hâm, liên tục khen Diệp Thiển Hâm có bản lĩnh.

"Hâm Hâm nhà chúng ta đúng là giỏi, xinh đẹp lại biết vẽ, còn biết thiết kế quần áo, ôi chao... Lần này tiết kiệm được năm đồng, năm tháng cộng lại bằng cả một tháng lương của anh trai em rồi, đúng là Hâm Hâm có bản lĩnh."

Diệp Thư Quốc có chút tự hào: "Đương nhiên rồi, cũng không xem là em gái ruột của ai, bây giờ thì vui rồi, vừa nãy còn..."

"Khu khu khụ!" Lưu Trân ngắt lời Diệp Thư Quốc: "Nhanh ký tên đi, đừng để Hiểu Như cho.

Thật ra Lưu Trân vẫn luôn đối xử không tệ với Diệp Thiển Hâm, năm đó sau khi kết hôn với Diệp Thư Quốc, cô ta cũng chưa từng chê bai hoàn cảnh nhà họ Diệp, trong nhà có một cô em chồng khi đó vẫn đang đi học, cũng là Diệp Thư Quốc lấy nhiều tiên hơn.