Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 156




Hồ Uyển Oánh sửng sốt, lập tức tủi thân do hoe mắt: "Mạnh! Siêu! Anh có ý gì?"

Cô ta và Mạnh Siêu quen nhau qua mai mối, người nhà giới thiệu rằng Mạnh Siêu là cháu trai của Mạnh tư lệnh, còn có một công việc ổn định ở phòng thanh niên trí thức, gia thế tốt, nhân phẩm tốt, bảo cô ta nhất định phải nắm bắt cơ hội.

Mới quen, Mạnh Siêu đối xử với cô ta rất chiêu chuộng nhưng gân đây bắt đầu có chút cáu kỉnh, ngay cả khi ra ngoài hẹn hò cũng bắt Hồ Uyển Oánh trả tiên.

Mạnh Siêu hoàn hồn, lúc này mới nhận ra mình không giả vờ tốt, vội vàng đổi một biểu cảm khác: "Uyển Oánh, anh không có ý đó, vừa nãy anh hơi nóng nảy, anh xin lỗi em nhé, trong lòng anh em mãi mãi là tiên nữ xinh đẹp nhất trên thế gian này."

Hồ Uyển Oánh là con gái út trong nhà, được cưng chiều nên tính tình rất lớn, sau khi được dỗ dành hai câu như vậy, cô ta chỉ không còn muốn rơi nước mắt nữa nhưng vẫn tát một cái vào lưng Mạnh Siêu, sau đó véo một miếng thịt: "Sau này nếu anh không nói chuyện tử tế với em nữa, em sẽ không đi hẹn hò với anh nữa."

Không đi thì không đi, Mạnh Siêu nghĩ thầm, hắn ta còn chẳng muốn đi cùng Hồ Uyển Oánh, mỗi lần đều phải đi một vòng lớn, mua đủ thứ linh tinh, may mà hắn ta nói mình không mang tiền.

"Được, được, được, anh đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa, Uyển Oánh, em thông cảm cho anh, dạo này mẹ anh bị sốt nên hôm nay anh mới mất tập trung."

"Trời ơi!" Hồ Uyển Oánh hoảng hốt nhìn Mạnh Siêu: "Hóa ra là dì bị ốm, chẳng trách dạo này anh không bình thường, bà ấy khỏe không, em có nên đến thăm bà ấy không?”

"Không cần đâu, là cảm cúm thông thường, sợ lây cho em." Mạnh Siêu đảo mắt: "Uyển Oánh, hay là hôm nay tạm dừng ở đây, anh còn phải đến bệnh viện mua thuốc cho mẹ anh, sau đó mua chút hoa quả cho bà ấy ăn."

Hồ Uyển Oánh có hơi không muốn nhưng nghĩ đến dù sao cũng là mẹ hắn ta bị ốm nên vẫn gật đầu: "Được rồi, giúp em hỏi thăm dì, à đúng rồi, không phải anh nói hôm nay quên mang ví sao, lấy tiền đâu mà mua cho bà ấy."

"Chết tiệt, suýt nữa thì quên mất." Mạnh Siêu vỗ một cái thật mạnh, sau đó cúi đầu bực bội: "Giờ phải làm sao đây, trước khi ra ngoài anh đã cố ý nói là đi cùng em, bà ấy dặn anh phải đi cùng em trước rồi mới đi mua thuốc nhưng anh lại vì đi cùng em mà quên mất chuyện phải mua thuốc cho mẹ anh, bà ấy biết được chắc chắn sẽ buồn lắm."

"Thôi, buồn thì buồn, anh về nhà lấy tiền trước, rồi đi ra một chuyến nữa." Mạnh Siêu nói xong định đi.

Hồ Uyển Oánh suy nghĩ một chút, kéo Mạnh Siêu lại: "Dì đang bị ốm, bản thân đã không thoải mái, anh đừng làm bà ấy buồn nữa, ở đây em còn có mười đồng, anh câm dùng trước đi."

Mạnh Siêu biết ơn nhận lấy: "Được, em nói đúng, anh sẽ đi tìm đồng nghiệp vay thêm một chút là đủ."

"Không đủ sao?" Hồ Uyển Oánh sửng sốt, đột nhiên cau mày: "Đồng nghiệp? Có phải là nữ thanh niên trí thức tên Quách Hiểu Như lần trước không? Em không cho anh vay tiền của cô ta, cô ta tiếp cận anh là để anh giúp cô ta chuyển từ nông thôn lên thành phố."

Mạnh Siêu vội vàng giải thích: "Không phải đâu, đồng chí Quách Hiểu Như chỉ đến chỗ anh một lần để lấy hồ sơ thôi, cô ấy mới về thành phố nên chuẩn bị phỏng vấn xin việc, có nhiều chỗ không hiểu nên mới tìm anh để hỏi, cô ấy là người rất tốt."