Mắt Mạnh Mục Dã đột nhiên sáng lên, khóe miệng nở nụ cười hòa ái hơn: "Cô bé nhớ ra tôi rồi, hôi nhỏ cháu gọi tôi là chú."
"Vậy cháu tiếp tục gọi chú là chú Mạnh nhé." Diệp Thiển Hâm cười cười, nhìn bình truyên dịch của Mạnh tư lệnh: "Gần đây trời chuyển lạnh dễ bị cúm, chú chú ý giữ gìn sức khỏe."
Cô cười ngọt ngào trước mặt người lớn tuổi, ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà thích.
Mạnh Mục Dã gật đầu, lại liếc nhìn Tống Phượng Chi: " Sức khỏe của thím Phượng Chị,..."
"Tôi không sao." Tống Phượng Chi quay người nhàn nhạt liếc nhìn Mạnh Mục Dã, sau đó kéo Diệp Thiển Hâm: "Chúng ta vào phòng nói chuyện đi, vừa rồi bà quên lấy áo khoác."
"Được, bà cứ ve trước là được." Diệp Minh Ngọc nói, lập tức dìu Tống Phượng Chi vê phòng bệnh.
Diệp Thiển Hâm cũng định đi theo nhưng đột nhiên nhìn thấy Mạnh tư lệnh mang theo ánh mắt lo lắng, cô dừng lại một chút.
Diệp Thiển Hâm: "Chú Mạnh, hôm qua bà cháu bị sốt nhưng bây giờ đã không sao rồi nhưng cháu lo bệnh cũ ở phổi của bà nên muốn bà ở lại chụp phim phổi, chú cũng giữ gìn sức khỏe."
Trong mắt Mạnh Mục Dã lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó nhìn Diệp Thiển Hâm đầy tán thưởng, giọng nói rất từ ái: "Ừm, cháu tên là Diệp Thiển Hâm à?"
"Vâng.
"Nếu lát nữa các cháu cần giúp gì thì chú bảo chú già Hà đi theo các cháu."
Diệp Thiển Hâm vội nói: "Chú Hà còn phải chăm sóc chú, cháu và chị cháu lo được, nếu chú..."
Diệp Thiển Ham mím môi, ánh mắt lộ ra một tia tinh quái: "Vừa rồi chụp CT xong, trước khi đi cháu sẽ đến chào chú một tiếng, chú ở phòng bệnh nào?”
Hà Lương vội vàng nói: "Phòng đơn ở phía trước, số 102”
"Vâng, vậy hai chú về trước đi, lát nữa gặp lại." Đợi Mạnh Mục Dã trở ve phòng bệnh, bình truyền dịch vừa mới treo xong, ông ta không kịp chờ đợi kéo lấy cánh tay Hà Lương: "Cô bé này thật thông minh, nhanh nhẹn lại hiếu thuận, lần trước cậu nói thằng nhóc thối Mạnh Ngôn đỗ xe ở ngoài ngõ Phúc Thuận mà tôi còn không tin, tôi thấy nó đến đón cô bé này đấy."
Lần trước Mạnh Ngôn nói mình đưa nữ đồng chí ve nhà, sau đó Hà Lương đã lén quan sát mấy ngày, mặc dù Mạnh Ngôn rất nhanh đã vê Bắc Kinh nhưng có một buổi chiều, ông ta thấy Tiểu Triệu lái xe của Mạnh Ngôn xuất hiện ở ngoài ngõ Phúc Thuận.
Chỉ là không thấy người đang đợi là ai.
Hà Lương gãi đầu: "Cô Diệp rất đáng yêu nhưng chúng ta cũng không thấy rốt cuộc là đưa đón ai, ngõ Phúc Thuận có mấy hộ gia đình, cũng không phải chỉ có cô Diệp "
"Những người khác thì không được, bây giờ tôi chỉ thấy vừa mắt đứa trẻ Hâm Hâm này, nếu là nữ đồng chí khác thì nhân lúc còn sớm nói với Mạnh Ngôn là không được... À đúng rồi, cậu nhanh chóng đi điều tra xem, xem bây giờ con bé có đối tượng không.
"Tư lệnh..." Hà Lương bất đắc dĩ thở dài: "Hôm qua ngài còn nói là không có nữ đồng chí nào coi trọng Cận Cận, lỡ người ta không coi trọng thì sao."
"Cũng đúng." Mạnh tư lệnh im lặng một lát: "Manh Ngôn đầu gỗ, chỉ biết đưa đón người ta thì có ích gì, bây giờ còn đi Bắc Kinh, cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy sao có thể vui vẻ hẹn hò với một khúc gõ, ôi chao, tôi lo chết mất."
Hà Lương nhìn nước trong bình truyền dịch đã cạn, lặng lẽ đi tìm y tá đến thay nước: "Ngài vẫn nên nghỉ ngơi trước đã, đợi Cận Cận về rồi nói sau, nếu không sẽ dọa sợ cô Diệp mất."